Kỳ
thật Hứa Kinh Hoa không đi, sau khi nàng đi ra thì đứng ở trên bậc thang duỗi
thắt lưng, vừa lúc nhìn thấy Lưu Diễm từ phía tây đi tới.
Lưu
Diễm nhìn thẳng về phía Cửu Châu Trì, không thấy nàng, Hứa Kinh Hoa chợt có ý
định trêu chọc, lặng lẽ lẻn đến cửa góc Tây Bắc, định chờ hắn đi qua, đột nhiên
chạy ra ngoài dọa hắn giật nảy mình.Không ngờ nàng vừa mới giấu sau cây bên
cửa, liền có người từ phía nam đi tới, gọi Lưu Diễm: "Đại điện hạ.”
Lưu
Diễm lúc này cách cửa chỉ cách vài bước chân, Hứa Kinh Hoa đã có thể nhìn thấy
nửa bờ vai hắn: "Cảnh Vân, A Mân, sao các ngươi lại từ bên kia tới
đây?" Lưu Diễm dừng bước trả lời.
Hóa
ra là một con sói nhỏ. Có người khác ở đây, Hứa Kinh Hoa không dám giở trò,
muốn chờ ba người kia rời đi, tự mình trở về tìm Thúy Nga, ai ngờ Lý Cảnh Vân,
Lưu Diễm đi tới, liền đứng đó cùng Lưu Diễm trò chuyện.
"A
Mân ngại mấy đứa nhỏ kia hoảng hốt, kéo ta đi Đào Nhiên Các uống chén trà. Điện
hạ đi đâu vậy?" Thanh âm Lý Cảnh Vân ôn hòa, chỉ cần nghe hắn nói chuyện,
có thể tưởng tượng ra là một thiếu niên ôn hoà.
Lưu
Diễm còn chưa trả lời, còn là giọng trẻ con, Lưu Mân đã nói: "Ta nhìn điện
hạ giống như đang tìm người, không phải tìm chúng ta chứ?”
Lý
Cảnh Vân cười hai tiếng: “Ngươi còn có thể mất được sao? Cần tìm hả?”
Lưu Diễm không lên tiếng,
nói tiếp: "Ta chọc điện hạ cười một tiếng. Kỳ thật ta biết Đại điện hạ
đang tìm ai.”
“Ồ?
Làm sao ngươi biết?”
“Ta biết thuật đọc tâm!”
Tiểu
hài tử nói chuyện thật nhàm chán, Hứa Kinh Hoa trợn trắng mắt, quay đầu lại
muốn chuồn đi, nhưng nàng trốn ở phía sau cây, cẩn thận hơn nữa chỉ sợ cũng rất
khó không phát ra âm thanh, ba người kia nói chuyện lại cách nàng quá gần.
Đang
lúc khó xử, bóng người ở cửa điện chợt lóe, T ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.