Hứa
Kinh Hoa vén rèm lên, đưa tay ra vung loạn xạ. Mãi đến khi ra khỏi Vương phủ,
không nhìn thấy phu thê Tề Vương nữa, nàng mới thu tay về, quay lại nói: “Ta
vẫn luôn cho rằng hoàng cung, Vương phủ phải, gì nhỉ,… À, nguy nga lộng lẫy! Ta
vẫn luôn nghĩ thế, không ngờ ngoài rộng lớn hơn, chắc chắn hơn thì cũng bình
thường.”
Hai
tay Lưu Diễm chống lên đầu gối, cả người nghiêng về phía trước. Hắn ngẩn ngơ
nhìn vào hư không, như đang bần thần.
"Đại
Điện hạ?" Hứa Kinh Hoa vẫy vẫy tay trước mặt hắn: "Người đang nghĩ gì
thế?”
Lưu
Diễm tránh ra sau, ngồi thẳng người: "Không có gì. Thiên hạ chỉ mới bình
định, đây là lúc nghỉ ngơi dưỡng sức. Hoàng thất phải tiết kiệm, làm gương cho
thần dân thiên hạ.”
Hứa
Kinh Hoa: "... Người học thuộc lòng câu đó ư?”
Lưu
Diễm nhíu đôi mày thanh tú: "Ý muội là sao? "
Thấy
vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Hứa Kinh Hoa đành phải giải thích: "Ta đùa
thôi. Người nói một câu đạo lý mà chẳng cần suy nghĩ gì, giống như học thuộc
lòng để đề phòng có ai kiểm tra vậy.”
"..."
Ánh mắt Lưu Diễm dừng trên mặt Hứa Kinh Hoa. Nàng mới đi thăm người cha bị bệnh
của mình nhưng thần sắc vẫn vô tư lự, như rằng Hứa Tuấn sẽ khỏi bệnh trong chớp
mắt, sống lâu trăm tuổi vậy.
“Muội
không lo lắng cho Bảo Định Hầu chút nào sao?” Hắn hỏi.
Hứa
Kinh Hoa kinh ngạc: "Lo lắng làm gì? Cha có người chăm sóc, Thái y thì
thăm khám thường xuyên, ta lo làm gì?”
Lưu
Diễm nói không nên lời. Lần đầu tiên trong đời hắn gặp một người như cô nương
này, bình thản đến mức nếu trời có sập cũn ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).