Hứa
Kinh Hoa không bị lừa đến lần thứ hai đâu. Gì mà viết một trang chữ thật lớn
chứ, lát nữa Tề Vương đến, nàng sẽ nhờ thúc dẫn nàng đi cưỡi ngựa!
Nhưng
mà nàng chờ hoài chờ mãi, đến khi ăn cơm xong Tề Vương vẫn chưa tới.
Thái
hậu thấy nàng trông mòn con mắt thì khuyên nhủ: “Hôm qua chạng vạng nó mới về,
chắc bây giờ thúc của con đang mệt, con đừng chờ nữa. Con có thích đá cầu
không? Ta gọi người ra sân đá cầu với con.”
Làm
quả cầu rất đơn giản, ở Hoài Nhung, Hứa Kinh Hoa cũng thường chơi trò này. Bây
giờ ở trong cung rất chán, chí ít thì đá cầu cũng có thể hoạt động chân tay.
Nàng thay y phục của nam tử, ra sân chơi với mấy cung nữ mười ba, mười bốn
tuổi.
Quả
cầu trong cung dùng đồng xu làm lót rồi quấn lông vũ, nhìn rất thích mắt. Hứa
Kinh Hoa ước lượng sức nặng của quả cầu, dắt vạt áo vào thắt lưng rồi ném cầu
lên, mu bàn chân trái móc lấy quả cầu, quả cầu ngũ sắc bay qua đầu vai.
Chân
trái tiếp đất thành công, Hứa Kinh Hoa nghiêng người, đồng thời giơ chân phải
lên. Nàng tâng quả cầu bằng lòng bàn chân, quả cầu lại bay lên không trung lần
nữa.
Mấy
cung nữ hò reo cổ vũ. Hứa Kinh Hoa nở nụ cười, nàng bật người lên, đỡ quả cầu
bằng đầu rồi nhẹ nhàng lắc lư, quả cầu bay ra bên trái lưng nàng. Hứa Kinh Hoa
như có thêm một con mắt sau gáy vậy, nàng duỗi chân trái ra rồi giơ cao lên,
móc quả cầu bay về chỗ cũ.
“Chân
Hứa cô nương dài thật đó!”
Dưới
cửa sổ điện Đông Thiên, thái giám Dương Tĩnh không kìm lòng được mà cảm thán.
Đại
Điện hạ cũng đang đứng ở cửa sổ nhìn lén trừng Dương Tĩnh, Dương Tĩnh lập tức
đứng thẳng người, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim(*) cúi đầu.
(*)Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: Nghĩa là
xấu hổ hoặc tập trung, không sao nhãng.
Lúc
này Lưu Diễm mới ung dung quay đầu, tiếp tục nhìn lén Hứa cô nương chân dài đá
cầu.
Hứa
cô nương thể hiện những kỹ năng độc đáo của mình, giãn gân cốt rồi bắt lấy quả
cầu. Nàng đang hỏi các cung nữ bình thường chơi trò này như thế nào.
Các
cung nữ líu ríu, Lưu Diễm không nghe ra có mấy người đang nói, cuối cùng chỉ
nghe thấy Hứa cô nương nói: "Chúng ta có bốn người đúng không, đến đây,
đứng thế này nhé. Ta đá đến chỗ muội một cái, muội xếp thứ hai thì đá hai cái,
muội này đá ba cái…”
Lưu
Diễm nhìn Hứa Kinh Hoa và ba cung nữ xếp thành hình vuông, nghĩ thầm: "Đơn
giản thế thôi ư? Có gì thú vị đâu chứ?”
Bên
kia Hứa Kinh Hoa vẫn tiếp tục nói: "Các muội chuyền quả cầu lại cho ta, ta
là người thứ năm, lần lượt là sáu, bảy, tám, chín. Ai đá xong thì nhặt cầu lên
chuyền cho người khác, người tiếp theo tăng số lần đá lên. Nếu cầu được chuyền
cho người không bắt được trước đó, người đó bắt được thì được quyền đá tiếp. À,
nếu người đó không bắt được nhưng khi chuyền cho người tiếp theo cũng không bắt
được thì người đó được quyền đá cầu, hiểu chưa?”
Các
cung nữ đồng thanh nói hiểu rồi. Hứa Kinh Hoa đá cầu đầu tiên rồi chuyền cho
cung nữ đứng bên cạnh. Cung nữ đó đá hai cái rồi chuyền cho người đối diện,
người đối diện đá ba cái rồi chuyền cho người bên cạnh mình.
Đi
hết một vòng rồi lại về chỗ Hứa Kinh Hoa. Nàng tiếp được quả cầu, đá ba lượt
đầu tiên như bình thường, nhưng đến lượt thứ tư thì bỗng nhiên dùng lực mạnh
hơn, quả cầu bay lên cao vút. Các cung nữ kêu lên đầy hoảng sợ. Hứa Kinh Hoa
không hoang mang, thả chân phải xuống rồi bước lên một bước, chéo chân ra sau
đầu gối chân trái, mũi chân tiếp cầu rồi chuyền cho người tiếp theo.
Cung
nữ đó bị bất ngờ, nàng cố lắm mới tiếp được nhưng chỉ đá được một cái là rớt.
"Ôi
không!" Các cung nữ đồng thanh hô rồi cười đùa: “Rớt mất rồi.”
Đại
Điện hạ cũng khẽ cười: “Giảo hoạt.”
Cung
nữ không tiếp được cầu hơi ảo não, nhưng một chốc sau nàng nhặt quả cầu lên,
cười hì hì nhìn người tiếp theo đang sẵn sàng tiếp cầu: “Coi chừng nha, ta
chuẩn bị chuyền đây.”
Người
đó gấp gáp nói: “Ngươi không được chuyền xa quá, như vậy là phạm quy!”
“Yên
tâm đi." Cung nữ cầm quả cầu trong tay, lắc trái l� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).