Trong
điện Đông Thiên, Lưu Diễm đang ngẩn người cầm một quyển sách.
Tiểu
nha đầu khác thường như thế, nương nương không thể không nhận ra, chắc chắn bây
giờ người đang hỏi đến cùng. Nương nương có tức giận không? Không, nhưng chắc
chắn người sẽ thấy thất vọng, đúng không?
Năm
nay hắn đã mười sáu tuổi. Tầm tuổi này phụ hoàng đã sinh ra hắn, nhưng hắn lại
mất bình tĩnh chỉ vì một câu đùa của phụ hoàng…
"Bẩm
Điện hạ, Thái hậu nương nương đến.”
Lưu
Diễm giật mình hoàn hồn lại, buông lỏng quyển sách đang cầm trong tay. Quyển
sách rơi xuống đất cái “bộp”. Lưu Diễm không thèm để ý, gấp gáp đi giày rồi ra
ngoài đón tiếp.
Thái
hậu đang quan sát đồ trang trí ở gian ngoài, thấy hắn vội vàng đi ra thì hỏi:
“Con đang ngủ sao?”
“Không
ạ, con đang học thuộc lòng.” Lưu Diễm vừa hành lễ vừa nói.
Thái
hậu nghiêng đầu nhìn vào trong, nhíu mày nói: "Con học mà sao không thắp
nến? Hư mắt thì chẳng đáng.” Bà gọi Quách Chử: “Mấy ngày nay ta thẫn thờ thì
ngươi cũng lơ là hả? Giờ là lúc nào rồi còn chưa thay rèm cửa sổ?”
Quách
Chử quỳ xuống nhận tội, Lưu Diễm vội nói: "Nương nương đừng tức giận. Thật
ra cách nửa tháng sẽ thay một lần, nhưng con thấy tấm rèm còn mới, lúc đó trời
cũng chưa nóng nên bảo bọn họ khoan hãy thay, không phải do Quách Chử lơ là đâu
ạ.”
Thái
hậu xua tay, ra hiệu cho Quách Chử đứng lên rồi nói Lưu Diễm: "Đứa nhỏ
này, tiết kiệm cũng không cần phải thế. Thời tiết ấm áp thì nên thay một tấm
rèm mỏng, thứ nhất là thông khí, thứ hai là trong phòng sáng sủa hơn, không ảnh
hưởng đến mắt. Ngoài ra, trời tối thì đừng nên đọc sách, nếu bắt buộc phải đọc
thì thắp nến lên.”
Lưu
Diễm đồng ý lia lịa, chờ Thái hậu dặn dò xong xuôi mới mời bà ngồi xuống: “Để
người phải bận tâm rồi. Thật ra lúc nãy con đã nói dối người. Trước khi người
đến, con có cầm sách nhưng không đọc được chữ nào.”
“Sao
vậy? Có tâm sự gì sao?” Thái hậu biết rõ mà còn hỏi.
"Vâng.
Con cảm thấy bản thân đã mười sáu tuổi mà vẫn chưa thể san sẻ cho phụ hoàng,
còn để cho người phải bận lòng. Muội muội Kinh Hoa nói với người phải không ạ?
Hôm nay thật sự là con hành xử không đúng.”
Thái
hậu khẽ thở dài, vẫy tay với hắn: "Diễm Nhi lại đây.” Rồi bà ra hiệu cho
đám người Quách Chử lui ra ngoài.
Lưu
Diễm ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, bà giơ tay đo vai hắn, cười: “Bả vai con mới
rộng bao nhiêu mà đã coi mình là người lớn rồi hả?”
Lưu
Diễm cúi đầu mỉm cười.
"Kinh
Hoa nói với ta rồi, chuyện này sao có thể trách con chứ?" Thái hậu thẳng
thắn nói với Hứa Kinh Hoa phải trách bà và Hoàng thượng, nhưng ở chỗ Lưu Diễm
lại không hề nhắc đến Hoàng thượng, chỉ nói: “Phải trách ta mới đúng.”
Lưu
Diễm ngẩng đầu định nói chuyện thì Thái hậu xua tay: "Con nghe ta nói đã.
Trước khi con về, Hoàng thượng đang khen ngợi Kinh Hoa, rằng nha đầu này thông
minh hoạt bát, hào phóng hiểu chuyện. Không biết cha con bé dạy nó thế nào,
nhìn lại Đại Công chúa kiêu căng tùy hứng tới mức Hoàng thượng không chịu nổi.
Lúc này có người vào bẩm báo con về rồi.”
Thái
hậu nhìn Lưu Diễm, nở nụ cười từ ái: "Ta nói Đại Công chúa còn nhỏ, lại là
nữ nhi, tuỳ hứng một chút cũng không sao. Chẳng lẽ Hoàng thượng có một đứa con
hiểu chuyện như Diễm Nhi còn chưa đủ ư? Hoàng thượng còn chưa trả lời thì cháu
đã bước vào, nên người mới buột miệng nói “Nếu Diễm Nhi là nữ nhi thì tốt biết
bao”.”
“Thì
ra là như thế..." Tảng ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).