Hứa
Kinh Hoa đưa Đại Công chúa ra bên ngoài điện, vừa hít thở không khí trong lành
thì bàn tay bé nhỏ kia đang cố gắng giãy giụa thoát khỏi cái nắm tay của nàng.
Nàng
buông tay theo bản năng rồi cúi đầu nhìn xuống. Đại Công chúa chạy xuống bậc
thềm, một phụ nhân mặc áo xanh váy xanh chạy tới đón, khẽ hỏi: “Công chúa sao
vậy?”
Đại
Công chúa ngoái lại nhìn Hứa Kinh Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó: "Ta
không muốn chơi với nàng ta, tay nàng ta thật thô ráp!”
“???”
Hứa
Kinh Hoa xòe tay ra, tuy rằng sau một thời gian thoa kem dưỡng khiến hai tay
nàng mềm mại hơn trước rất nhiều nhưng nơi lòng bàn tay vẫn còn vết chai. Da
thịt công chúa nhỏ mềm mại thế kia, chắc là bị châm chích đến sợ rồi.
Hứa
Kinh Hoa cũng chẳng quan tâm. Nàng đứng trước cửa đại điện, vươn tay duỗi eo,
nói một cách uể oải: “Vậy mấy người trông chừng Đại công chúa nhé.” Rồi xách
váy bước xuống bậc thang, sải bước băng qua sân đến cửa lớn cung Khánh Thọ.
Tiểu
cô nương hư kia tưởng mình là nhất chắc, làm như ai cũng bằng lòng chơi với một
đứa nhìn ai cũng thấy ghét như vậy, còn nhìn người bằng nửa con mắt nữa chứ.
Hứa Kinh Hoa quyết định thu hồi câu nói “Người trong hoàng tộc cũng rất tốt”.
Nàng
chuồn ra ngoài cửa lớn, cung nữ hầu hạ nàng tối hôm qua cũng đi theo. Hình như
nàng không vui lắm, hạ thấp giọng nói: "Đại Công chúa là trưởng nữ của
Hoàng thượng và Hồ quý phi, lại được cưng chiều nên từ nhỏ đã rất kiêu căng.
Sau đại sự của Tiên hoàng, nương nương vô cùng u sầu, Hoàng thượng còn đề nghị
đưa công chúa đến hầu hạ nương nương.”
Hứa
Kinh Hoa nổi cơn tò mò nhưng sợ trong sân nhiều người, lỡ có ai nghe được thì
không hay. Nàng đi ra khỏi cửa rồi mới hỏi: “Thế nương nương nói sao?”
“Nương
nương nói không cần, đã có Đại Điện hạ ở cung Khánh Thọ rồi. Đại Điện hạ vừa
hiểu chuyện vừa săn sóc, có thể trấn an nương nương.”
Hứa
Kinh Hoa bật cười: "Chứ còn gì nữa. Đại Công chúa tới hầu hạ nương nương
á, tiểu nha đầu đó không làm loạn lên đã là tốt rồi.” Với cái thái độ tuỳ hứng
đó, nương nương chắc chắn sẽ dạy dỗ nó lại từ đầu. Trông người còn trẻ vậy
thôi, chứ người đã nhiều tuổi rồi, sao lại để người phải nhọc lòng được chứ.
Cung
nữ nói: "Cô nương nói phải. Bởi vậy nên Hồ Quý phi rất buồn bã, từ đó về
sau Đại Công chúa cũng không thích đến cung Khánh Thọ nữa.”
Tiểu
nha đầu này cũng thù lâu phết. Khó trách Đại Công chúa chẳng hoà nhã với nàng,
hoá ra là vì chuyện này. Hứa Kinh Hoa nói: “Thôi bỏ đi, không nói nữa. Chúng ta
nên đi dạo ở đâu đây?”
“Hôm
qua cô nương về có nói hoa hải đường nở rất đẹp phải không? Nô tỳ đưa cô nương
đi hái về cắm hoa được không?”
“Có
thể hái hoa được ư?”
"Được
chứ ạ. Thật ra trong cung có quy định mỗi ngày phải đưa hoa tươi đến các cung,
hoặc là cài đầu cho các nương nương, hoặc là để cắm vào bình. Có điều một năm
qua nương nương chẳng mấy bận tâm nên không cho người đưa đến thôi.”
À,
phải rồi, Tiên hoàng mới băng hà một năm, theo lý thì vẫn thời gian để tang.
Song Hứa Kinh Hoa thấy các phi tần kia không ăn mặc xanh đỏ tím vàng nhưng cũng
không mặc tang phục. Sau khi cung nữ và thái giám ngoài cửa cung chào hỏi xong,
Hứa Kinh Hoa lại hỏi thêm cung nữ kia trên đường đi hái hoa.
"Từ
trước đến nay thời gian để tang Hoàng đế dựa theo quy định lấy ngày chỉ tháng.
Một ngày bằng một tháng, sau hai mươi bảy ngày là đoạn tang.”
Quy
củ của hoàng thất quả nhiên không giống với bên ngoài, Hứa Kinh Hoa nói lời cảm
ơn với cung nữ: "Đa tạ tỷ đã nói cho ta biết, tỷ tên là gì?”
“Nô
tỳ tên Thúy Nga, không dám nhận xưng hô này của cô nương. Nếu cô nương có việc
thì cứ phân phó Thuý Nga là được ạ.”
"Thúy
Nga tỷ tỷ bao nhiêu tuổi? Tỷ vào cung từ bao giờ thế? Tỷ vẫn luôn theo hầu
nương nương sao?”
“Nô
tỳ vào cung năm mười bảy tuổi. Sau khi Tề Vương Điện hạ lập phủ thành hôn, nô
tỳ mới đến theo hầu Thái hậu nương nương.”
"Thúc
thúc của ta thành hôn khi nào vậy?”
Hai
người vừa nói chuyện gia đình vừa đi dạo đến hoa viên: "Ba năm trước, khi
Điện hạ mười bảy tuổi ạ. Vốn dĩ Hoàng tử mười lăm mười sáu tuổi đã lập phủ cưới
phi rồi, có điều hai năm đó Tiên hoàng gấp gáp trùng tu kinh thành nên người
không để ý, nương nương cũng không vội.”
Nói
thế thì chẳng phải Đại Điện hạ cũng đến tuổi rồi ư? Hứa Kinh Hoa cười hì hì:
"Vậy còn Đại Điện hạ? Khi nào người thành hôn?”
“Đại
điện hạ còn chưa chọn phi đâu."
Thúy
Nga chỉ nói vậy chứ không giải thích gì thêm, Hứa Kinh Hoa hỏi dồn: "Tại
sao còn chưa chọn?”
"Nô
tỳ không biết ạ.”
Hứa
Kinh Hoa nhìn Thúy Nga, nàng chỉ mỉm cười, nói: "Phía trước có một khu
vườn nhỏ, chúng tôi tới đó đi.”
Có
vẻ nàng ấy không muốn nói lắm, Hứa Kinh Hoa cũng không ép mà hỏi cái khác:
"Ta nghe Đại Điện hạ nói người có mấy người đệ đệ nữa, sao lúc nãy họ
không đến?”
“Sáng
nào các Hoàng tử cũng phải lên Thượng thư phòng
từ rất sớm. Sau khi tan học, các Hoàng tử mới đến vấn an nương nương, lát nữa
cô nương sẽ được gặp.”
"Những
vị Điện hạ khác giống Đại Điện hạ hơn hay giống Đại Công chúa hơn?” Hứa Kinh
Hoa định hỏi thẳng là có dễ hoà hợp với họ không, nhưng vừa rồi Thuý Nga lảng
tránh không trả lời, nàng lờ mờ nhận ra có vài lời cung nữ không thể nói nên đã
đổi cách hỏi.
"Các
vị Điện hạ đều là những người có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Có điều, Nhị Điện hạ
là ca ca ruột của Đại Công chúa.”(Ứng dụng T Y T)
“Nhị
Điện hạ bao nhiêu tuổi?”
Thúy
Nga thấy nàng không biết gì nên nàng lần lượt giới thiệu: "Nhị điện hạ
bằng tuổi với cô nương, Tam Điện hạ mười hai tuổi, Tứ Điện hạ tám tuổi. Chu
Chiêu Dung sinh được một vị công chúa, chỉ mới hai tuổi nên hôm nay không tới.”
Hứa
Kinh Hoa nghe có nhiều hài tử vậy mà chúng toàn nhỏ tuổi hơn mình thì không còn
hứng thú. Từ bé nàng đã không thích chơi với người nhỏ hơn mình, vừa ngốc vừa
mau nước mắt, chẳng thú vị gì cả.
Dù
sao Thái hậu nương nương cũng không nhắc đến nhiều lắm, hẳn là không quan trọng
mấy, nàng ứng phó qua loa là được. Hứa Kinh Hoa ném đám con cháu của thiên tử
ra sau đầu, bắt tay hái hoa hải đường với Thuý Nga. Thấy hoa hạnh nở đẹp quá,
nàng cũng hái mấy cành mang về.
Lúc
nàng về đến cung Khánh Thọ mọi người đã đi hết rồi, trong cung khôi phục sự yên
tĩnh thường ngày. Thái hậu thấy hai người cầm hoa bước vào, hai mắt bà sáng
lên: “Ô kìa, Kinh Hoa đang rước xuân vào cung đấy ư? Đẹp quá.”
“Hì
hì, Thúy Nga tỷ tỷ nhớ rằng con nói hoa hải đường nở rất đẹp nên đã dẫn con đi
hái.”
Hứa
Kinh Hoa đưa bó hoa tới trước mặt Thái hậu để bà nhìn rõ hơn: “Con còn thấy
trên cây mơ có những chùm mơ xanh mơn mởn. Thuý Nga tỷ tỷ nói mấy ngày nữa, con
có thể đến hái một ít về ngâm rượu.”
“Ừ
ừ, thúc thúc của con thích rượu mơ nhất đấy, con bảo thúc thúc dẫn đi. Con cắm
hoa vào đi, tô điểm thêm chút sắc xuân muộn màng.”
Hứa
Kinh Hoa hưng phấn tràn trề, nàng và các cung nữ cùng cắm hoa vào bình. Xong
xuôi, Thái hậu bảo nàng rửa tay rồi ăn điểm tâm.
"Hôm
qua ta sợ cha con đau lòng nên không hỏi. Nương con còn người thân nào bên đó
không?”
"Cho
dù có cũng không cần tìm đâu ạ. Con nhớ lúc lâm bệnh nương đã nói, năm xưa bà
theo cha và các ca ca đến U Châu lánh nạn, vì bà là nữ nhi, nhỏ tuổi lại chậm
chạp nên cha đã bỏ rơi bà giữa đường.”
Thái
hậu nghe vậy thì biến sắc: "Sao lại có người cha nhẫn tâm như thế chứ? Vậy
sau này nương con đến U Châu bằng cách nào?”
“Bà
gặp được một cặp cha con tốt bụng..." Hứa Kinh Hoa nói tới đây thì hơi do
dự: "Không biết hôm qua cha con có nhắc tới chuyện này không, trước kia
nương con đã từng thành hôn một lần.”
Hứa
Tuấn không nhắc tới nhưng Thái hậu cũng có thể hiểu được: "Nương con lấy
nam nhân nhà đó sao?”
Hứa
Kinh Hoa gật đầu: "Nhà họ Tôn đối xử với nương rất tốt. Có điều Tôn thúc
thúc, cha bảo con gọi như vậy, Tôn thúc thúc mất sớm vì bệnh đã qua đời từ lâu.
Sau này nương gặp cha, bà chỉ lấy họ Tôn làm họ, con cũng không biết họ thật
của nương là gì.”
Thái
hậu đưa tay vuốt lưng Hứa Kinh Hoa, thở dài một hơi: "Vậy thì chỉ dời hài
cốt của nương con về đây thôi.”
Đây
là di nguyện của nương nàng, cha con nàng vốn định mang theo lúc vào kinh nhưng
Bạch tham quân lại tìm tới, vì gấp gáp quá nên mới tạm thời gác lại.
"Vâng
ạ." Hứa Kinh Hoa gật nhẹ, cũng thở dài: "Chỉ là sau này không có ai
đi viếng mộ đốt vàng mã cho cha con Tôn thúc thúc nữa rồi.”
Thái
hậu kinh ngạc: "Gì cơ? Trước kia các con…”
"Đúng
ạ. Cha nói nếu không có cha con Tôn thúc thúc thì sẽ không có nương, cũng không
có con.”
Thái
hậu vừa mừng vừa xót, bà ôm chầm lấy Hứa Kinh Hoa: "Cha con nói đúng. Con
yên tâm, lúc tổ mẫu phái người đến di dời hài cốt của nương con thì sẽ sai họ
gửi bài vị của cha con nhà họ Tôn vào chùa miếu. Thế thì hàng năm chỉ cần đưa
tiền hương hỏa đến là được.”
“Cách
này hay quá! Tổ mẫu thật lợi hại, gì cũng không làm khó được người!” Hứa Kinh
Hoa khen ngợi từ tận đáy lòng.
Thái
hậu xoa đầu nàng: "Chờ con đến tuổi như tổ mẫu thì cũng không có gì làm
khó được con nữa.”
“Nhưng
từ hồi còn trẻ tổ mẫu đã cực kỳ lợi hại rồi! Một mình người dắt theo Hoàng
thượng từ Bắc vào Nam để tìm Kiến Khang… Hẳn là vất vả lắm, phải không ạ?”
Thái
hậu nhìn đôi mắt lóng lánh của cháu gái, bà chỉ mỉm cười: "Tuy khổ cực
nhưng tất cả đã qua rồi.”
Bà
không đành lòng để đôi mắt thơ ngây của đứa bé này nhuốm màu đau thương nên
không nói tiếp về chuyện năm đó nữa: “Chỉ cần thế hệ của các con không phải
chịu cực khổ, bình an thuận lợi cả đời thì chúng ta có vất vả bao nhiêu cũng
đáng giá.”
“Được
rồi, không ai phải chịu khổ hết, sau này tổ mẫu chỉ việc hưởng phúc của con
cháu thôi!”
Hai
bà cháu trò chuyện hăng say, lúc thái giám bẩm báo các Hoàng tử đến vấn an bà
còn hỏi lại: “Đã giờ này rồi sao? Mời chúng vào đây.”
Hứa
Kinh Hoa lau tay, đứng dậy. Không lâu sau Lưu Diễm dẫn theo ba người đệ đệ của
hắn bước vào.
Hôm
nay Lưu Diễm mặc một bộ trường bào màu đỏ thẫm viền đen, làm nổi bật làn da
trắng nõn của hắn. Người đứng sau thấp hơn hắn nửa cái đầu, có lẽ đó là Nhị
Điện hạ. Trông cũng trắng trẻo, tuấn tú, khuôn mặt khá giống với Hồ Quý phi.
Hai người sau cùng vẫn còn nét trẻ con, nàng thấy bốn huynh đệ lớn lên chẳng ai
giống ai cả.
Các
Hoàng tử hành lễ vấn an Thái hậu trước, Thái hậu lại giới thiệu Hứa Kinh Hoa
cho ba vị Hoàng tử bên cạnh Lưu Diễm.
Hứa
Kinh Hoa đang định hành lễ với các Hoàng tử, Nhị Điện hạ lại khách sáo nghiêng
người qua: “Muội muội Kinh Hoa không cần đa lễ.”
“Sao
Du Nhi biết Kinh Hoa là muội muội?” Thái hậu hỏi: "Hai người các con hẳn
là bằng tuổi nhau chứ?”
Nhị
điện hạ mỉm cười: "Sinh nhật của con sớm hơn ạ. Tuy vẫn chưa hỏi muội muội
nhưng con đã biết trước, cũng đã thất lễ với muội rồi.”
Thái
hậu bật cười: "Ta còn không biết sinh nhật Kinh Hoa là khi nào đây.”
Hứa
Kinh Hoa hành lễ xong, nàng quay lại bên cạnh Thái hậu, đáp: "Vào mùng ba
tháng tám ạ.”
“Vậy
thì Du Nhi lớn hơn rồi, sinh nhật nó vào tháng hai.”
Từ
trước tới giờ chưa có ai gọi Hứa Kinh Hoa là muội muội cả, nàng nghe vậy thì
cảm thấy rất khó chịu. Nàng không muốn gọi ai là ca ca nên chỉ nhìn lung tung
chứ chẳng ừ hử gì.
Ai
ngờ nàng đang nhìn vẩn vơ thì bắt gặp Lưu Diễm đang cười thầm. Thấy nàng nhìn
qua, vị Đại Điện hạ này còn nháy mắt với nàng. Hứa Kinh Hoa mím môi, lén lút
lườm hắn.
"Hì
hì hì.”
Tứ
Điện hạ đứng cuối cùng đột nhiên cười ra tiếng, thu hút sự thúc ý của tất cả
mọi người, Hứa Kinh Hoa cũng cười đáp lại cho có lệ.
Nào
ngờ đứa bé mập mạp có cái cằm tròn tròn kia lại đang cười với nàng, nó thấy
nàng lườm ư? Thế thì có gì buồn cười?”
"Anh
Nhi đang cười chuyện gì thế?" Thái hậu hỏi.
Có
lẽ Tứ Điện hạ còn nhỏ nên không tỏ ra thận trọng như các anh. Cậu bé chạy tới
trước mặt Thái hậu, đáp: “Nương nương, tỷ tỷ này rất thú vị, con có thể chơi
với tỷ ấy được không ạ?”
Hứa
Kinh Hoa: ... Không, ta không muốn! Ta không muốn chơi với tiểu tử béo này đâu!
Thái
hậu nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt kháng cự của cháu gái thì bật cười: "Chờ
con làm xong bài tập đã. Nếu tỷ tỷ rảnh rỗi thì tất nhiên sẽ chơi với con.”
Khuôn
mặt tròn vo của đứa bé mập mạp lập tức xìu xuống, đến khi cáo từ cùng các ca ca
mà vẫn chưa tươi tỉnh lên.
"Hài
tử phải đi học, thảm ghê á.” Hứa Kinh Hoa cảm thán.
Lưu
Diễm: "..."
Hứa
Kinh Hoa liếc xéo hắn: “Không tính người, người đã trưởng thành rồi.”
“…
Hôm nay có muốn đi cưỡi ngựa tiếp không?”
“Muốn
chứ!”
"Viết
một trang chữ lớn rồi ta sẽ dẫn muội đi.”
“…”