Hứa
Kinh Hoa cảm thấy mọi người trong hoàng thất rất tốt, khác hoàn toàn với suy
nghĩ trước kia của nàng.
Nàng
nói với Thái hậu, Thái hậu hỏi nàng: "Vậy con nghĩ như thế nào?”
“Hoàng
thất rất phô trương, rất oai phong, tính tình thì cao ngạo, với cả…” Hứa Kinh
Hoa nhìn đám đầy tớ, nói lí nhí: “Tranh quyền đoạt vị gì đó nữa.”
Thái
hậu nói trước: "Con không cần sợ. Ở chỗ ta, con muốn nói gì cũng
được.” Rồi bà kiên nhẫn giải thích: "Những chuyện con nghe nói đều là
chuyện về Hoàng đế Hy Tông đúng không? Hoàng đế Hy Tông quả thật hoang
đường, xa hoa dâm dật, không
gì không làm, nếu không thì sẽ không xảy ra Loạn cuộc Thái Hoà. Ngay cả Thần Đô
cũng bị người Hồ cướp bóc, Hoàng đế Hy Tông cũng chết thảm trong tay người Hồ.”
*Minh Hy Tông, là vị hoàng đế thứ 16 của
nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc, trị vì từ năm 1620 đến năm 1627. Trong thời
gian tại vị, ông chỉ dùng một niên hiệu là Thiên Khải, nên còn được gọi là
Thiên Khải Đế
Hứa
Kinh Hoa gật gù: "Con nghe nói Hoàng đế Hy Tông và yêu hậu
Trương Thiền* phải ăn một trăm món một bữa.”
Vì vậy nàng rất ngạc nhiên khi bữa
cơm trưa chỉ có bảy, tám món bày trên bàn. Ở Hoài Nhung, quan huyện mời khách
năm người tám món, nghe cũng không mấy phô trương. Buổi tối nếu có hai người
thì chỉ còn bốn món một canh, giảm hẳn một nửa.
Tất
nhiên là Hứa Kinh Hoa vẫn ăn rất no, nàng cảm thấy rất thỏa mãn. Bữa cơm có cá
có thịt, có cả mì gạo, chọn cái gì tốt hơn được nữa? Hứa Kinh Hoa ăn một hơi
hết bốn bát mì, cuối cùng nàng thấy Đại Điện hạ bị dọa sợ nên mới bỏ đũa xuống,
uống hết một bát canh.
Nàng
chỉ cảm thấy điều này không hề giống lời đồn hoàng thất vô cùng phô trương chút
nào.
"Nói
quá lên thôi. Không phải họ không muốn ăn nhiều món, mà là “thực bất yếm tinh,
khoái bất yếm tế”(*), vì rất có thể sẽ ăn phải thứ có độc. Nếu con đã nghe được
những chuyện này, hẳn là đã nghe chuyện Trương Thiền hãm hại Thái tử Đông cung,
chính là Tiên hoàng chưa?”
(*)Thực bất yếm tinh, khoái bất yếm tế
(trích từ thiên Hương đảng, sách Luận ngữ của Khổng Tử) nói về món ăn dùng để
cúng tế, cần phải có yêu cầu đặc biệt, không được xử lý như món ăn thông
thường. Trường hợp này được hiểu là món ăn được chuẩn bị cho hoàng thất phải kỹ
lưỡng, tránh bị mưu hại.
Hứa
Kinh Hoa kinh ngạc: "Thái tử là Tiên hoàng sao ạ?”
Hoàng
đế Hy Tông ngu ngốc đủ đường, chẳng những mất đi nửa giang sơn mà ngay cả mạng
cũng mất trong tay người Hồ, Hứa Kinh Hoa đã nghe như vậy ít nhất là mấy chục
lần. Nàng chỉ nghe chừng hai, ba lần truyện Hoàng đế Hy Tông dung túng cho yêu
hậu Trương Thiền hãm hại Thái tử ra sao. Nhưng nàng không biết vị Thái tử bị
hôn quân và yêu hậu lấy cớ thay vua xuất chinh đuổi ra khỏi kinh thành để mưu
hại rồi may mắn thoát được chính là Tiên hoàng.
Thái
hậu gật đầu: "Tiên hoàng đã nếm rất nhiều trái đắng chỉ bởi Trương Thiền,
vì vậy tính tình của ngài rất thâm trầm và ác độc. Ngài dốc lòng dẫn quân đi
chinh phạt phía Bắc, giành lại Thần Đô. Sau khi lên ngôi, ngài thực hiện nghiêm
khắc chính sách tiết kiệm. Phàm là đồ ăn thức uống, y phục, thậm chí là đầy tớ
theo hầu trong cung đều có quy định. Trước kia cũng có phi tần tự tung tự tác,
sống rất xa hoa, phung phí. Tiên hoàng không nói gì nhưng không bao giờ triệu
nàng đến nữa. Từ đó về sau, trong cung không còn theo lối sống xa xỉ nữa.”
“Vậy
Tiên hoàng quả là một vị vua tốt.”
Thái
hậu mỉm cười, xoa nắn hai má cháu gái: "Đúng vậy, Tiên hoàng là một vị vua
anh minh, có điều tính tình của ngài không tốt lắm. Con đến muộn quá nên không thấy
được. Ngay cả Hoàng thượng cũng có lúc nổi trận lôi đình, chẳng qua ngài không
nhằm vào chúng ta.”
“Tiên
hoàng cũng không tức giận hay ra oai với người ư?”
Thái
hậu lắc đầu: "Người nổi giận hay ra oai với nữ nhân và trẻ nhỏ đều là kẻ
hèn nhát, ta phải tránh xa những người như vậy. Về chuyện tranh quyền đoạt vị
mà con nói, nơi đâu mà không có chứ? Cho dù là dân du mục mà con thấy từ nhỏ,
chuyện huynh đệ trong nhà tranh nhau mấy con dê cũng có không ít, đúng không
nào?”
Hứa
Kinh Hoa gật đầu như gà mổ thóc: "Họ tranh cãi nảy lửa đến nỗi phải mời
thủ lĩnh tới để phân xử.”
“Đúng
vậy, nhà bình dân còn như thế, huống chi là hoàng thất? Hôm nay con không cảm
thấy như vậy vì con không gặp những người muốn tranh quyền đoạt vị mà thôi. Ta
đang định nói với con, ngày mai các phi tần trong cung và các hoàng tử, công
chúa nhất định sẽ đến đây vấn
an, con sẽ gặp mặt họ đấy.”
Hứa
Kinh Hoa nhớ lại lời Lưu Diễm nói, nàng hỏi: "Có phải là đám người Hồ Quý
phi không ạ?”
“Con
từng nghe nói rồi ư?”
"Từ
ngự uyển về đây chúng con đã đi ngang qua cung điện của Hồ Quý phi, Đại Điện hạ
nói cho con biết.”
Thái
hậu khẽ cau mày: "Nó còn nói gì nữa?”
“Người
ấy nói. . . Hồ Quý phi có thể sẽ là hoàng hậu, còn nói ngày mai con có thể gặp
được người đó.”
Thái
hậu thở dài: "Đứa nhỏ này có rất nhiều tâm sự trong lòng.”
Hả?
Ai cơ? Đại Hoàng tử sao? Hứa Kinh Hoa lộ vẻ mặt nghi hoặc, Thái hậu sờ đỉnh đầu
nàng, nói: "Con không cần để ý tới những chuyện này, trong lòng biết vậy
là được rồi, chẳng có gì liên quan đâu. Tuy Diễm Nhi nặng tâm sự nhưng bản tính
nó rất tốt, không hại ai cả. Người khác có nói gì thì con nghe cho có lệ, đừng
để trong lòng.”
Hứa
Kinh Hoa gật gù, Thái hậu nói tiếp: "Những phi tần đó chắc chắn sẽ lấy
lòng con trước mặt ta, con cứ cư xử như bình thường là được.”
Hai
người nói chuyện xong thì trời đã sẩm tối. Cung nữ mang tới một bộ y phục, nói
là y phục mới của Hứa cô nương, mời nàng mặc thử.
Hứa
Kinh Hoa vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "May xong nhanh thế ư?”
“Chỉ
cắt may đơn giản thôi ạ. Chúng nô tỳ vẫn chưa thêu hoa, để cô nương phải chịu
thiệt mặc thử rồi.”
Thái
hậu cũng nói: "Bộ y phục trên người con không vừa người, ta bảo bọn họ may
gấp một bộ vừa người trước, ngày mai con mặc cho thoải mái.”
Hứa
Kinh Hoa đã thay y phục mới xong: "Bộ y phục này đã tuyệt lắm rồi, còn dệt
cả hoa nữa.”
Nàng
cũng không biết bộ y phục này được làm từ chất liệu gì, sờ lên có cảm giác rất
mềm mại, trơn nhẵn. Trên thân áo dệt những đóa hoa nhỏ, trông rất sáng sủa và
đẹp đẽ, Hứa Kinh Hoa vô cùng hài lòng.
"Tốt
lắm, tuy tà váy hơi dài một chút nhưng lại che được giày. Đêm nay chắc là không
may kịp, các ngươi đừng vội, cứ từ từ mà làm.” Thái hậu đánh giá bộ y phục từ
trên xuống dưới rồi nói với cung nữ.
Các
cung nữ vâng mệnh. Hứa Kinh Hoa thay y phục, Thái hậu sai người hầu hạ nàng rửa
mặt rửa tay, chuẩn bị đi ngủ.
Hồi
ở nhà Hứa Kinh Hoa không có thói quen này. Lúc buồn ngủ nàng toàn lăn ra ngủ
luôn, không ngờ rửa mặt mới chỉ là bước đầu tiên.
Rửa
mặt xong, nàng ngồi trước bàn trang điểm, các cung nữ thì vây quanh nàng. Các
nàng ấy lấy nước thơm và kem dưỡng ra, tỉ mỉ bôi lên cổ và hai cánh tay nàng.
Hứa
Kinh Hoa cảm thấy người mình thơm ngào ngạt, nàng ló đầu soi gương, cung nữ
tưởng nàng đang nhìn màu da bèn cười an ủi: “Cô nương chăm chỉ chăm sóc da mỗi
ngày thì sẽ trắng lên rất nhanh.”
“Thật
sao?" Hứa Kinh Hoa quay đầu lại: "Đại Điện hạ cũng phải chăm sóc da
mới trắng như vậy ư?”
Các
cung nữ cười rộ lên, cung nữ an ủi nàng đáp lời: "Không phải đâu ạ, từ khi
sinh ra Đại Điện hạ đã trắng như thế rồi.”
Hứa
Kinh Hoa ngẫm nghĩ, Đại Điện hạ trắng thì trắng thật nhưng trên người không có
mùi hương này, có lẽ là trời sinh thật. Nhưng sao Thái hậu nương nương lại nói
hắn nặng tâm sự chứ? Nàng thấy không đúng! Người nặng tâm sự đâu có giống như
Đại Điện hạ, ngày đầu tiên gặp nhau mà ngay cả chuyện nương ruột mất sớm cũng
nói ra?
Tính
nàng vô tâm vô tính, nếu không phải lúc trước Thái hậu hỏi thì có lẽ cũng không
nói đến chuyện nương mất sớm thế… Không đúng, hình như là nàng hỏi trước rồi
hắn mới nói.
Hứa
Kinh Hoa nghĩ tới đây thì thấy hơi lơ mơ, nàng há mồm ngáp một cái, các cung nữ
vội vàng mời nàng lên giường đi ngủ. Ngày hôm nay nàng đã trải qua rất nhiều
chuyện li kì, quả thật rất mệt mỏi. Nàng cởi y phục ra đặt trên giường, vừa mới
đặt lưng xuống đã thiếp đi.
Đến
khi nàng mở mắt ra trời đã sáng, trong ngoài im ắng, không có ai gọi nàng dậy.
Hứa Kinh Hoa hoảng hốt bật dậy, chỉ thấy một cung nữ đang trông coi bước đến.
"Cô
nương tỉnh rồi.” Cung nữ mỉm cười, thả giỏ đồ khâu vá trong tay xuống. Nàng
ngoái đầu, cất cao giọng gọi người tới, còn mình thì tới treo màn lên.
Hứa
Kinh Hoa đang chuẩn bị thay y phục rời giường thì cung nữ kia gấp gáp nói: “Cô
nương khoan vội. Trước tiên để nô tỳ hầu hạ cô nương rửa mặt súc miệng rồi hãy
mặc y phục ạ.”
Nàng
ngoan ngoãn ngồi lại, có cung nữ nhanh chóng bưng chậu nước vào. Tối hôm qua
nàng đã thử tự tắm, kết quả là vẩy nước khắp nơi, sau cùng phải để cho cung nữ
thu dọn nên sáng nay Hứa Kinh Hoa ngồi im cho các nàng ấy làm.
Rửa
mặt xong, Hứa Kinh Hoa mới có thời gian hỏi: "Có phải ta dậy muộn quá
không? Nương nương đâu rồi?”
“Không
muộn đâu ạ. Nương nương đang luyện chữ, người nói chờ cô nương dậy thì cùng
nhau ăn cơm.”
"Vậy
ta vẫn dậy muộn. . .” Hứa Kinh Hoa khẽ lẩm bẩm: "Còn để nương nương bụng
đói ngồi luyện chữ.”
Cung
nữ cười: "Nương nương luôn dậy rất sớm nhưng người không ăn sáng ngay.
Người phải đọc vài trang sách hoặc viết mấy trang chữ mới gọi người bưng đồ ăn
lên.”
Một
cung nữ khác nói thêm: "Nương nương nói, dậy sớm thì đầu óc tỉnh táo, đọc
sách viết chữ rất hiệu quả.”
“Vậy
là tốt rồi.” Hứa Kinh Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Lau
mặt rồi mặc y phục xong, cung nữ dẫn nàng đi gặp Thái hậu, đúng lúc bà vừa viết
xong chữ cuối cùng.
"Kinh
Hoa đến xem ta viết thế nào.”
Hứa
Kinh Hoa làm sao biết chữ viết thế nào chứ? Nàng dè dặt bước lại gần, nhìn
thoáng qua thì thấy trên đó đầy những con chữ ngay ngắn: “Nương nương viết chữ
thật là nhỏ.”
Thái
hậu mỉm cười: "Đây là chữ Khải. Trước khi Diễm Nhi đi học đã đưa cho con
một quyển vở viết mẫu.” Bà chỉ quyển vở bên cạnh: “Ta bèn viết mấy tờ.”
“…
Đại Điện hạ nhiệt tình quá.”
Thái
hậu đặt bút xuống, rửa tay: "Bọn nó học hành từ nhỏ, đọc sách viết chữ như
ăn cơm uống nước vậy, dĩ nhiên là không giống chúng ta.”
Hứa
Kinh Hoa hỏi: "Ngài hiểu con sao?”
“Ừ,
sao ta lại không hiểu?” Thái hậu lau khô tay, dắt theo Hứa Kinh Hoa ra ngoài ăn
cơm: "Lần đầu tiên ta cảm thấy viết chữ khó như lên trời, ngay cả động lực
ngồi vào bàn ta cũng không có.”
Hứa
Kinh Hoa gật gật, nàng luôn cảm thấy nếu có trình độ đó thì có thể làm được gì
chứ?
"Thứ
hai, cho dù hạ quyết tâm cố gắng học chữ thì có ích lợi gì? Chúng ta cũng đâu
thể làm quan.”
“Chính
xác ạ.”
Thái
hậu nhoẻn miệng cười: "Cho nên trong lòng chúng ta, việc đọc sách chính là
vừa vất vả vừa vô ích, ai lại thích được chứ?”
Hứa
Kinh Hoa nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy.”
Thái
hậu vỗ vỗ tay nàng: "Yên tâm đi, tổ mẫu không ép con đâu. Chúng ta ăn cơm
thôi, cơm nước xong sẽ có người tới đấy.”
Nghe
được những lời này, Hứa Kinh Hoa yên tâm ăn bốn cái bánh nhân thịt, cộng thêm
hai bát cháo ngũ cốc.
Thái
hậu đang dạy nàng xưng hô như thế nào: "Nếu con không phân biệt được các
phi tần trong cung thì cứ gọi là nương nương cho chuẩn mực, con xưng tên mình
hoặc xưng là “Nô”(*) cũng được. Con không cần để ý quá, cho dù sai thì ở trước
mặt ta, không ai dám soi mói gì con đâu.”
(*)Đây là từ tự xưng của nữ nhi (theo
từ điển Hán Nôm).
Bà
vươn tay mân mê cái vòng cổ bằng vàng Hoàng thượng tặng nàng
hôm qua, nói: “Có cái này là đủ để dọa người rồi.”
Thái
hậu đang nói thì có người từ bên ngoài vào bẩm báo: "Bẩm Thái hậu nương
nương, các nương nương trong cung đến vấn
an ngài ạ.”
Thái
hậu cầm tay Hứa Kinh Hoa: "Đi thôi.”
Hai
người đi ra từ hậu điện, lúc đến đằng trước điện Tây Thiên, trong điện đã tràn
ngập hương thơm, rất nhiều mỹ
nhân ăn mặc lộng lẫy nối
đuôi nhau đứng thành hàng.
Hứa
Kinh Hoa ngửi không quen nên hắt xì một cái, khiến các mỹ nhân
trong điện đồng loạt nhìn nàng.
“Đây
là Kinh Hoa phải không?” Mỹ
nhân mặc áo màu vàng mơ, váy
lụa trắng đứng đầu hàng, chừng hơn hai mươi tuổi, đang nắm tay một bé gái tám,
chín tuổi: "Hôm qua thần thiếp nghe Hoàng thượng nói, Kinh Hoa quả là cháu
gái ruột của Thái hậu nương nương, vừa thông minh vừa hiểu chuyện.”
Thái
hậu chỉ cười chứ không đáp, bà buông tay Hứa Kinh Hoa ra, ngồi trên cái ghế
chính giữa.
Mỹ
nhân đó vội buông tay đứa nhỏ ra, nghiêm chỉnh hành lễ vấn an Thái hậu nương nương cùng mọi người.
"Ngồi
xuống cả đi.” Thái hậu chờ mọi người ngồi xuống rồi mới chỉ vào Hứa Kinh Hoa,
nói: "Quý phi nói không sai. Đây là cháu gái của ta, nữ nhi của Bảo Định
Hầu, tên là Kinh Hoa. Kinh Hoa mau bái kiến các vị nương nương.”
Hứa
Kinh Hoa vâng lời bước lên phía trước, nàng nghe ma ma giới thiệu rồi phân biệt
từng phi tần để hành lễ. Hồ Quý phi trông thấy cái vòng cổ bằng vàng trên cổ Hứa
Kinh Hoa, không khỏi kinh ngạc: "Cái này. . . Bùa hộ mệnh này. ..”
Thái
hậu mỉm cười, nói: "Hoàng thượng thấy con bé ốm yếu quá nên nhất quyết
tặng cho nó bùa hộ mệnh và cái khoá vàng mà Chương Đức Hoàng hậu để lại, mong
nó có thể phù hộ cho con bé bình an vô sự. Ta ngăn không được, đành phải để nó
đeo.”
Thái
hậu nói vậy, những phi tần phía sau cũng không dám thản nhiên nhận lễ của Hứa
Kinh Hoa nữa, ít nhiều cũng nghiêng người nhường nhịn.
Sau
khi Hứa Kinh Hoa quay lại ngồi xuống bên cạnh Thái hậu ngồi xuống, có người lên
tiếng: "Hóa ra Quý phi tỷ tỷ cũng không biết sao? Hoàng thượng sao chỉ nói
một nửa thế kia?”
Hứa
Kinh Hoa vừa gặp người này. Nàng còn nhớ đó là Nhan Chiêu Nghi, nhưng nàng
không rõ nàng ta nói vậy là có ý gì.
"Xem
muội nói kìa, ta quan tâm chuyện Thái hậu nương nương nhận lại người thân nên
mới hỏi vài chuyện của Kinh Hoa, đâu cần phải hỏi Hoàng thượng đã tặng quà gặp
mặt gì chứ?”
Hồ
Quý phi trả lời Nhan Chiêu Nghi xong thì mỉm cười với Hứa Kinh Hoa: “Thần thiếp
cũng chuẩn bị chút lễ mọn cho Kinh Hoa.”
Cung
nữ phía sau nàng ta đưa tới một cái hộp nhỏ, Hứa Kinh Hoa quay đầu nhìn Thái
hậu. Thái hậu gật đầu, cung nữ bên cạnh bà tiến lên tiếp nhận, nhưng cũng không
mở ra.
Hứa
Kinh Hoa đứng dậy hành lễ cảm ơn. Hồ Quý phi thấy hộp không được mở ra thì
thoáng thất vọng, nhưng rồi cũng phấn chấn lại. Nàng ta
đẩy nữ nhi đứng cạnh mình: "Quỳnh Nhi, mau chào Kinh Hoa tỷ tỷ đi.”
Tiểu
cô nương bước lên mấy bước, giọng nói nhỏ xíu: "Kinh Hoa tỷ tỷ.”
Thái
hậu sai người dẫn tiểu cô nương tới, nói với Hứa Kinh Hoa: "Đây là Đại
Công chúa, con dẫn con bé ra sân chơi đi.”
Hứa
Kinh Hoa thở phào nhẹ nhõm. Mùi hương trong điện quá nồng, nàng sắp thở không
nổi nữa rồi, vội vâng dạ rồi dẫn Đại Công chúa ra ngoài.