Lưu
Diễm nhìn về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh: "Hoàng thượng… không chỉ có một
mình ta là Hoàng tử. Ta có ba người đệ đệ, hai người muội muội.”
Thì
ra Hoàng thượng đã có nhiều con cái vậy rồi.
Hứa
Kinh Hoa nghĩ lại, nếu sau khi nương qua đời, cha nàng tái hôn rồi sinh cho
nàng thêm mấy đệ đệ muội muội thì dù nàng vẫn sống cùng cha cũng không thể nào
thân thiết với ông như bây giờ.
Tình cảm có khăng khít đến mấy rồi
cũng đến hồi chia ly. Một
đại gia đình ngày nào cũng cãi nhau khác biệt rất lớn với cặp cha con nương tựa
lẫn nhau mà sống.
Đặt
vào hoàn cảnh của Lưu Diễm thì hẳn là hắn cũng giống Hứa Kinh Hoa, chỉ thân
thiết với Thái hậu nương nương, người nuôi hắn lớn khôn?
"Những
chuyện mà chúng ta vừa nói ấy, xin muội đừng nói cho người khác biết có được
không?”
Hứa
Kinh Hoa hoàn hồn lại: "Cũng không được nói cho nương nương sao?”
“Nương
nương lại càng không được.”
"Vì
sao?"
"Lúc
đó ta chỉ thấy khó chịu, muốn giải tỏa chứ không để trong lòng. Nếu muội nói
cho nương nương, người sẽ coi là thật, vậy con cháu chúng ta lại làm phiền lòng
người.”
Quả
là vậy thật, Hứa Kinh Hoa gật đầu đồng ý: "Được, ta sẽ không nói cho ai
cả.”
Nàng
nói đầy khâm phục: "Đại Điện hạ chỉ lớn hơn ta hai tuổi mà đã thấu tình
đạt lí, suy nghĩ thấu đáo. Chẳng trách cha cứ mắng ta ngu ngốc.”
Lưu
Diễm mỉm cười: "Vậy muội có muốn giống như ta không?”
Không
hiểu sao Hứa Kinh Hoa lại thấy Lưu Diễm không buồn cười nên nàng không dám trả
lời ngay. Đại Điện hạ cũng không chờ nàng đáp lại mà nói luôn: “Đọc sách nhiều
vào là được. Có một câu nói như thế này: “Thay vì chỉ suy nghĩ về vấn đề đó thì
hãy bắt tay vào làm”. Ở tuổi của chúng ta, chúng ta không thể chứng kiến được
nhiều sự việc xảy ra trên đời này, nếu gặp phải thì cũng không biết nên làm thế
nào. Chăm chỉ đọc sách và siêng hỏi thầy giáo thì muội sẽ hiểu được rất nhiều
điều.”
“Ha
ha.” Hứa Kinh Hoa cười gượng hai tiếng, đảo mắt nhìn lung tung: "Ô kìa!
Đại Điện hạ, ngài có biết đó là hoa gì? Một dãy màu trắng màu hồng kia ấy, đẹp
quá!”
Lưu
Diễm nhìn theo hướng nàng chỉ, biết nàng mượn cớ để chuyển chủ đề. Cũng không
nhất thiết phải khuyên nàng đọc sách, hắn đáp: "Hoa hải đường. Muội chưa
thấy bao giờ ư?”
"Ta
chưa thấy bao giờ. Chỗ chúng ta lạnh lắm, chỉ có những trận bão cát lớn. Có rất
ít cây ra hoa, hoa dại trên thảo nguyên chiếm phần lớn.”
“Hoài
Nhung chịu sự cai quản của Đoàn Bộ* đúng không?”
*Đoàn (tiếng Trung Hứa
Kinh Hoa gật đầu, Lưu Diễm hỏi tiếp: "Nghe nói họ là hậu duệ của người
Tiên Ti*, mắt sâu mũi cao mắt thâm, ngay cả tóc cũng là màu vàng. Có đúng vậy
không?”
*Tiên Ti (tiếng Trung Theo
miêu tả của hắn, trong đầu Hứa Kinh Hoa chầm chậm hiện ra khuôn mặt của một
chàng thiếu niên, nàng ngẩn ngân một lúc rồi mới nói: "Hầu hết là như vậy.
Người đã kết hôn với người Hán thì sau một thời gian, màu tóc của họ sẽ đậm
hơn.”
Nàng
không biết cách che giấu, từ vẻ mặt đến ngữ điệu đều đang nói lên sự buồn bã
trong lòng. Lưu Diễm thấy vậy thì hỏi: “Muội đang nhớ bằng hữu của mình sao?”
Hứa
Kinh Hoa cười xòa: "Vâng.”
Hiếm
khi nàng kiệm lời như thế. Lưu Diễm thấy tò mò nhưng cũng biết mình không nên
đào sâu vào, chỉ nói: “Đôi khi ta cũng rất nhớ Kiến Khang*, muội biết không? Ta
và Ngũ thúc sống ở Kiến Khang từ nhỏ, năm năm trước mới dời về Lạc Dương.”
*Kiến Khang (nơi tiên hoàng ở, nam chính và
Tề Vương lớn lên ở đây) Quả
là Hứa Kinh Hoa không biết thật: "Vậy người cảm thấy ở kinh thành hay ở
Kiến Khang tốt hơn?”
“Nếu
chỉ nói đến cuộc sống sinh hoạt thoải mái thì nơi này không thể bì được với
Kiến Khang. Năm năm trước, Lạc Dương chỉ còn lại là một đống đổ nát. Những gì
muội thấy bây giờ là tác phẩm của Tiên hoàng và dân chúng, họ đã xây dựng lại
nơi này từ từng viên gạch một.”
Tuy
Hứa Kinh Hoa nghe không hiểu một từ nhưng đại ý thì nàng vẫn nắm được: “Nếu nơi
đây đã là một đống đổ nát rồi sao còn hao tâm tổn sức dời về để trùng tu lại
làm gì?”
Lúc
này họ đã đến bên ngoài cửa cung Khánh Thọ. Lưu Diễm dừng bước, xoay người nhìn
về phía nam: “Bởi vì nơi này là Thần Đô Lạc Dương, là kinh đô duy nhất trong
lòng vô số người phải chịu cảnh loạn lạc.”
Hứa
Kinh Hoa nhớ tới nỗi nhớ khôn nguôi của cha nương đối với kinh thành, cảm xúc
vừa dâng trào thì Lưu Diễm đã quay lại cười với nàng: “Muội vào đi, có lẽ nương
nương đang sốt ruột lắm.”
Bị
Lưu Diễm cắt ngang mạch cảm xúc, chút hoài niệm về nơi này và sự buồn bã vừa
sinh ra bỗng biến mất trong vô thức.
Nàng
và Lưu Diễm vào gặp Thái hậu, quả nhiên bà nói: "Nếu hai đứa không về thì
ta đang định phái người đi tìm đấy. Kinh Hoa có lạnh không?”
"Con
không lạnh đâu ạ. Con vừa cưỡi ngựa xong nên đổ nhiều mồ hôi lắm.” Hứa Kinh đi
đến bên cạnh cha: “Cha, bây giờ cha và thúc thúc phải đi ư?”
“Ừ,
ta dặn dò con mấy câu rồi xuất cung.”
Thật
ra Hứa Tuấn vô cùng lo lắng. Tiểu nhà đầu này chẳng khác gì con khỉ con, không
có ông thì không ai trông chừng nàng, ông sợ nàng sẽ phá phách nghịch ngợm:
“Con phải nghe lời Thái hậu nương nương, không được nghịch ngợm. Học lễ nghi
trong cung cho tốt, đừng kể với ai chuyện của chúng ta, ngủ sớm dậy sớm, đừng
để người ta phải giục…”
"Con
biết rồi, con biết rồi. Con có chuyện muốn dặn dò cha đây…”
Hứa
Tuấn vỗ vào cánh tay Hứa Kinh Hoa: "Con biết cái con khỉ khô ấy, ta còn
chưa nói xong mà con đã chặn họng ta rồi!”
Lần
này ông dùng lực thật, vỗ đánh “bốp” một tiếng. Thái hậu lập tức sốt sắng: “Con
nói chuyện thôi chứ sao lại đánh con bé? Kinh Hoa lại đây với ta, ta xem nào.”
Hứa
Kinh Hoa đã quen rồi, nàng thấy đó không thể gọi là đánh được. Nàng cười tủm
tỉm đi về phía Thái hậu, nói: "Con không sao đâu ạ. Cha chỉ vỗ một cái
thôi, con không đau chút nào.”
Thái
hậu không chịu tin. Bà kéo Hứa Kinh Hoa qua, xắn tay áo nàng lên, đau lòng nói:
"Đỏ hết cả lên rồi mà còn không đau, cha thường xuyên đánh con sao? Đánh
nặng hơn thế này nữa ư?”
"Không
phải, không phải đâu. . .” Hứa Tuấn vội vàng nói.
“Ta
không hỏi con!” Thái hậu rất tức giận: “Kinh Hoa cứ nói đi, tổ mẫu làm chỗ dựa
cho con.”
Hứa
Kinh Hoa ngoái lại nhìn cha. Thấy ông ra sức nháy mắt với mình, nàng cười thầm
trong bụng, nói với Thái hậu: “Không có chuyện đó đâu ạ, cha toàn dọa con thôi.
tổ mẫu yên tâm, con thông minh lắm. Nếu cha muốn đánh thật thì con sẽ chạy đi,
cha không đánh được đâu.”
Tề
Vương và Lưu Diễm cùng bật cười, Thái hậu lại nói: "Sau này không được dọa
con mình như thế nữa, nữ nhi đâu có giống nhi tử.”
Hứa
Tuấn cười: “Trước kia không phải con vẫn chưa tìm được người sao? Nam nhân như
con nào biết phải dạy nữ nhi thế nào.”
“Vậy
con khỏi cần dặn dò con bé, cứ giao cho ta đi.”
Hứa
Tuấn liên tục vâng dạ, Thái hậu lại hỏi Hứa Kinh Hoa đang vui vẻ trong thầm lặng: "Con muốn dặn dò cha điều gì?”
“Con muốn dặn cha đừng cậy mạnh, có
khó chịu chỗ nào thì phải nói với Thái y. Không phải cha nói sau này cha sẽ
hiếu thuận với nương nương sao? Cha không tự chăm sóc mình tốt thì đừng nói đến
việc hiếu thuận với nương nương, nương nương còn phải lo lắng cho cha đó. Đó
gọi là bất hiếu.”
“Kinh
Hoa nói đúng.” Thái hậu ôm lấy Hứa Kinh Hoa, vừa cười vừa nói với trưởng tử:
"Nếu con không muốn nói với đầy tớ thì cứ nói với Lưu Nghị. Huynh đệ ruột
thịt với nhau, con khách sáo với nó thì xa lạ quá.”
Tề
Vương nói: “Đúng vậy. Mọi người yên tâm, nếu đại ca không nói thì con sẽ tự đi
hỏi huynh ấy, đảm bảo sẽ chăm sóc cho huynh ấy thật tốt. Sắp trễ rồi, chúng con
không ăn cơm cùng nương nương nữa, chúng con đi đây.”
Thái
hậu nhìn Hứa Kinh Hoa, nàng đứng dậy: "Vậy để cháu gái tiễn hai người.”
Hứa
Tuấn đã châm cứu, lại nghỉ ngơi khá lâu nên chân đã không còn đau nữa. Ông vịn
tay Hứa Kinh Hoa rồi lui ra ngoài với Tề Vương. Lưu Diễm đi theo tiễn hai
người, ông thấy vậy thì gấp gáp nói: “Không dám làm phiền Đại Điện hạ, Kinh Hoa
đã gây phiền phức cho ngài rồi.”
Lưu
Diễm mỉm cười: "Ta là hậu
bối, Bảo Định Hầu không cần
phải khách sáo với ta. Ta và Kinh Hoa cũng rất hợp ý, không hề phiền phức.”
Ồ?
Thế mà hắn lại không gọi nàng là “muội muội Kinh Hoa” nữa. Hứa Kinh Hoa nhìn
Lưu Diễm, bắt gặp nụ cười giả tạo đặc trưng của hắn: “Ờm, đâu ai trách người
khách khí đâu, cư xử khách khí cũng tốt mà.”
Lưu
Diễm: ". . .”
Tề
Vương cười nắc nẻ: "Huyễn hoặc quá nhỉ?" Hắn vỗ vỗ bả vai chất nhi
rồi nói với Hứa Tuấn: "Quả thật đại ca không cần phải khách sáo với nó làm
gì, nó cũng như nhi tử của ta vậy.”
Lưu
Diễm còn chưa nói gì thì Thái hậu ở phía sau đã nghe thấy, bà trách mắng:
"Lưu Nghị nói bậy cái gì đó? Con ngứa đòn phải không?”
“Mẫu
hậu đừng giận, con chỉ đùa một chút thôi.” Tề Vương vội vàng đáp lời, sau đó
bước nhanh ra ngoài: "Mau đi thôi, nương nương thính tai quá…”
Lưu
Diễm cũng giúp dìu Hứa Tuấn đi, hắn nói: "Được đấy! Ngày mai ta sẽ nói cho
phụ hoàng biết, để người dạy bảo lại thúc.”
"Sao
lại kém cỏi thế hả? Tranh cãi thôi mà cũng phải nói cho phụ hoàng ngươi biết
hả?”
“Thúc
thì giỏi giang lắm chắc, sao lần nào phụ hoàng ức hiếp thúc thì thúc lại về ức
hiếp ta?”
"Cái
này gọi là nợ cha con trả.”
"Vậy
hôm nay không có nợ để trả rồi. Có phải ta nên nói với phụ hoàng ngày mai đòi
nợ giúp ta không?”
Hứa
Kinh Hoa say sưa nghe hai thúc chất này tranh cãi với nhau. Đáng tiếc là đã
tiễn hai người đến cửa cung Khánh Thọ, bên ngoài có cái kiệu nhỏ mà Hoàng
thượng phái người đưa tới đang chờ.
"Bệ
hạ nói vết thương ở chân của Bảo Định Hầu tái phát, đi lại vất vả nên đặc biệt lệnh cho bọn tiểu nhân nâng kiệu đưa Hầu gia xuất cung.”
Tề
Vương biến thành một vị Vương gia đứng đắn trong nháy mắt, chắp tay nhìn về
phía cung điện của Hoàng thượng, nói: "Ân huệ của Thánh không gì sánh
được. Các ngươi vất vả rồi.”
Hứa
Kinh Hoa đỡ cha lên kiệu, thấp giọng hỏi: "Vậy hai ngày này cha không vào
cung phải không?’
Hứa
Tuấn gật đầu: "Nương nương sợ ta mệt mỏi nên bảo ta nghỉ ngơi vài ngày,
lúc nào chân không đau nữa thì đến.”(Ứng dụng T Y T)
“Thế
ngày mai con sẽ tới thăm cha.”
"Không
cần, thăm cái gì? Con cứ ở với nương nương cho tốt đi.”
Hứa
Kinh Hoa hơi không vui, Tề Vương vội nói: "Yên tâm đi Kinh Hoa, ngày nào
ta cũng vào cung, nói cho con biết tình hình của cha con.”
Lúc
này nàng mới lùi về sau. Thấy lão ma ma được Thái hậu phái tới đang bước đến
kéo rèm kiệu xuống, Hứa Kinh Hoa chợt nhớ ra điều gì đó, nàng nói: “Ma ma, mấy
ngày nay cha ta cứ ho khan mãi, cha lại thích ăn mặn nên ta muốn nhờ ngươi để ý
một chút…”
Lão
ma ma mỉm cười đồng ý: "Cô nương yên tâm, Thái y đã dặn dò rất kỹ về
chuyện ăn uống của Hầu gia. Chúng nô tỳ đều nghe theo lời Thái y, chỉ ăn đồ ăn
thanh đạm.”
“Thái
y phụ trách cả chuyện ăn uống luôn sao?” Hứa Kinh Hoa ngạc nhiên.
Tề
Vương nói chen vào: "Uống thuốc thì phải kiêng khem nhiều thứ. Cha con cần
phải được điều dưỡng thật tốt nên Thái y đã dặn dò thêm mấy câu.”
Bây
giờ Hứa Kinh Hoa đã hoàn toàn yên tâm. Nàng và Lưu Diễm nhìn theo đoàn người Tề
Vương và Hứa Tuấn rời đi, Lưu Diễm thấy nàng không nỡ bèn quay người đi vào
điện rồi nói: "Ta thấy hơi đói bụng, đi hỏi nương nương tối nay ăn gì
đây.”
Hắn
nói vậy làm cho Hứa Kinh Hoa cũng thấy trong bụng trống không, vội vàng đuổi
theo: "Ta cũng đói bụng.”
Lưu
Diễm bật cười, Hứa Kinh Hoa chất vấn: "Người cười gì thế? Người cười ta ăn
nhiều đúng không?"
“Muội
đoán xem.”
“Ta không thèm đoán.”
Hai
người vừa nói chuyện vừa quay về trong điện, ai cũng cười rất tươi. Thái hậu
thấy vậy thì vô cùng vui mừng: "Hai con sánh vai đi vào mà ta cứ tưởng là
Nghị Nhi và Diễm Nhi cơ đấy.”
Hứa
Kinh Hoa bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Con nói mà! Con đang thắc mắc sao từ lần
gặp đầu tiên đến giờ Đại Điện hạ cứ bắt nạt con mãi, chắc chắn là vì nhìn con
giống thúc thúc quá!”
Lưu
Diễm: ". . . Ta bắt nạt muội lúc nào?”
“Người
kể chuyện cho ta nhưng lại không kể kết cục.”
Lưu
Diễm: "Nếu muội đã nói vậy thì, nương nương, sáng nay muội ấy gặp ta ở bên
ngoài đã gọi ta là ‘Trung Quý nhân’.”
Hứa
Kinh Hoa: “…”
Thái
hậu vịn vào thành giường, cười nghiêng ngả. Nội giám trong điện cũng che miệng
cười trộm.
Hứa
Kinh Hoa cuối cùng cũng đuối lý: "Chuyện này… Do ta sai. . .” Nàng lẩm bẩm
trong miệng: "Nhưng ai bảo mặt người trắng thế kia chứ?”
Trừ
Lưu Diễm ra thì không ai nghe thấy câu này. Hắn lườm Hứa Kinh Hoa một cái, nàng
vọt tới bên cạnh Thái hậu, hỏi: “Nương nương, Đại Điện hạ đói bụng rồi, tối nay
chúng ta ăn gì ạ?”
“…”
Tiểu nha đầu này đúng là cháu gái ruột của Ngũ thúc, học thói
xấu nhanh thật đấy!