《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Sau khi tiếp xúc với nhau hai tuần,
Phương Thanh Chỉ thực sự nghĩ rằng Trần Tu Trạch là một quý ông rất tốt tính.
Quả nhiên là ảo giác.
Một quý ông sẽ không ép hôn cô.
Ngón tay anh rất thô ráp, thô ráp
đến mức không giống bàn tay của một quý ông lịch lãm, ngón tay cứng rắn, trên
da có vết chai, nhìn bề ngoài trông như một đôi tay rất sạch sẽ, thon thả, giờ
chạm vào mặt cô, mới khiến Phương Thanh Chỉ nhận thức sâu sắc rằng, đôi tay đó
không hề dịu dàng, lịch sự như cô đã tưởng tượng.
Đôi tay đó hoàn toàn khác với Lương
Kỳ Tụng, đôi tay của Lương Kỳ Tụng rất dịu dàng, mảnh mai, sạch sẽ. Lúc trước,
khi hai người cùng nhau quyên góp tiền cho câu lạc bộ của trường, Phương Thanh
Chỉ và đối tác khó tránh khỏi tiếp xúc. Tay của đối phương rất mềm, thoạt nhìn
như được nuông chiều, đôi bàn tay chưa làm chuyện gì khó nhọc, chỉ để viết
lách.
Nếu so sánh, ngón tay của Trần Tu
Trạch khá to, khớp cứng, khi véo má Phương Thanh Chỉ, cô phải mất vài giây mới
dần chấp nhận, vì cô khá sợ hãi.
Đối phương rõ ràng biết tâm lý muốn
trốn tránh của cô, nên bắt cô mở mắt.
Nếu không phải vì động tác kéo nhẹ
nhàng này, Phương Thanh Chỉ thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để nhắm mắt từ đầu
đến cuối. Sinh ra trên thương trường, cô đã thấy quá nhiều, quá nhiều chuyện
không cam tâm. Hơn nữa, cô cũng hiểu, trước khi Trần Tu Trạch mất hứng, tốt
nhất nên hợp tác với đối phương. Anh không phải là người vô lý như ông chủ
Hoàng, nhưng lại khó đối phó hơn nhiều... Ngoài ra, kể từ khi cô chuyển đến nhà
của Trần Tu Trạch, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, biết rằng đó chỉ là chuyện sớm
muộn.
Phương Thanh Chỉ tự cười nhạo, hoá
ra bản thân cô cũng có thành kiến với ngoại hình, thân hình. Giả sử, nếu giờ
là ông chủ Hoàng, cô sẽ cắn lưỡi tự sát, nhưng giờ đối mặt với Trần Tu Trạch,
cô chỉ có sợ hãi và bất an.
Đến lúc hôn, phải thở như nào cô
cũng không biết, khi cô sắp ngạt thở, Trần Tu Trạch nhẹ nhàng cắn môi cô, cắn
xong lại hôn lên vết cắn, hoàn toàn khác với vẻ mặt bình tĩnh thường ngày của
anh. Trần Tu Trạch nâng mặt cô, ngón cái không ngừng xoa gò má cô, nói thầm:
"Em rất sợ tôi?"
Phương Thanh Chỉ nói: "Tôi sợ
bị thương."
Cô vẫn thẳng lưng, má cô đỏ không
phải do xấu hổ hay tức giận, mà là do thiếu khí. Trần Tu Trạch xoa mặt cô,
nhưng không hết vết đỏ mà càng khiến cho làn da trắng như tuyết của cô có thêm
vết đỏ.
Trần Tu Trạch nhận ra mấu chốt của vấn
đề nằm ở bàn tay thô ráp và đầy sẹo của mình.
Anh thả lỏng, an ủi: "Tôi sẽ
không làm tổn thương em."
Phương Thanh Chỉ giống như một con
hạc ngẩng cao đầu, ngay cả khi ở trong cục diện lúc nãy, cô cũng không hề sợ
hãi đến mức cúi đầu. Giọng nói của cô vẫn lạnh lùng như hoa mai trên tuyết:
"Tôi sợ không thể khiến ngài hài lòng."
Trần Tu Trạch buông tay, nhíu mày:
"Khiến tôi hài lòng?"
Lẽ nào không phải?
Học vấn của Phương Thanh Chỉ có hạn,
đây có vẻ là một sự hy sinh vĩ đại. Nếu không, tại sao chỉ có những người đàn
ông xung quanh cô vui vẻ thảo luận nên tới nhà nào? Nơi nào có giá thấp hơn,
dịch vụ tốt hơn? Tại sao không có phụ nữ thảo luận? Nếu không, tại sao trong
phim Phong Nguyệt hầu hết đàn ông đều lỗ mãng thô lỗ, còn phụ nữ thì xinh đẹp
tuyệt trần?
Phương Thanh Chỉ không hiểu.
Cô nghĩ, chuyện này sẽ kèm với hy
sinh.
Sự khác biệt chẳng qua là hy sinh vì
tình hay hy sinh vì tiền.
Cô hôm nay có lẽ vì vế sau.
Ở gần như vậy, lần đầu tiên Phương
Thanh Chỉ mới quan sát được rõ khuôn mặt của Trần Tu Trạch ở khoảng cách gần,
mới nhìn rõ dấu vết trên mặt anh… Trên trán ạnh có một vết sẹo, khoảng 2cm phía
trên đuôi lông mày bên phải, kích thước bằng đầu móng tay nhỏ, màu sẫm, rất
nhẵn, là vết da lành lại sau khi bị thương.
Phương Thanh Chỉ lúc trước còn nghĩ
rằng đó là vết bớt.
Bây giờ ở gần, cô mới nhìn rõ đó là
một vết sẹo.
Nhưng vết sẹo nhỏ này không làm hỏng
khuôn mặt của anh.
Trần Tu Trạch nói: "Em…"
Phương Thanh Chỉ lần đầu tiên thấy
anh lộ ra vẻ mặt như vậy, trông anh như không biết nên hỏi cô như thế nào, suy
nghĩ mới hỏi: “Ai nói với em làm chuyện này phải khiến tôi hài lòng?”
Phương Thanh Chỉ lúng túng:
"Không phải tất cả phụ nữ đều như vậy?"
"Không." Trần Tu Trạch
nói: "Tôi không muốn em hy sinh."
Phương Thanh Chỉ không hiểu.
Không ai dạy cô chuyện này.
Nên cô không hiểu.
Trần Tu Trạch nói: "Tôi sẽ từ
từ nói cho em."
Phương Thanh Chỉ mím môi.
Trần Tu Trạch nắm lấy tay cô, bấy
giờ anh mới nhận ra tay cô lạnh như băng, anh dùng ngón cái ấn ngón tay cô, an
ủi vuốt ve: "Nghe lời."
Phương Thanh Chỉ không hiểu.
Cô không nhúc nhích, chỉ kinh ngạc
nhìn Trần Tu Trạch. Anh bây giờ chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi, ống tay áo xắn
lên, lộ ra cánh tay vạm vỡ cường tráng. Anh chưa bao giờ là người yếu đuối, còn
Phương Thanh Chỉ rất sợ gân xanh nổi rõ trên cánh tay anh.
Cô nhắm mắt lại.
Lần này, Trần Tu Trạch không ngăn
cản, cũng không có ép cô mở mắt.
Cảm thông với vẻ khó xử của cô, giờ
không cần vội.
Anh cúi xuống hôn cô.
Phương Thanh Chỉ đột nhiên mở mắt
ra, vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù cô sinh ra ở các hang cùng
ngõ hẻm của thành phố, nhưng từ nhỏ cô đã chăm chỉ học hành, hoặc sẽ tìm kiếm
một số công việc rất ổn định mặc dù mức lương ít ỏi.
Thời gian còn lại, hoặc vùi đầu vào
học, hoặc đi làm kiếm tiền.
Nói cách khác, Phương Thanh Chỉ là
một người phụ nữ cực kỳ bảo thủ, cổ hủ, áo nịt ngực của cô còn là đồ cotton,
kiểu áo yếm rộng chứ không phải kiểu tạo hình thời thượng như hiện nay. Cô
thường sống nội tâm, hiếm khi giao tiếp với các bạn sành điệu, càng không biết
gì về thời trang. Cô không có nhiều tiền, càng không có năng lượng. Cô biết
hoàn cảnh gia đình mình không giống người khác, chỉ cần có thể học xong đại học
đã là chuyện may mắn, thật sự chưa hề rảnh rỗi uống trà chiều hay là đi mua
sắm. Dù Phương Thanh Chỉ từng thử chấp nhận những chuyện nghe có vẻ đáng sợ,
nhưng chuyện mới lạ vẫn tác động không ít tới cô.
Nhất là giờ.
Sắc mặt Phương Thanh Chỉ tái nhợt,
cô gần như dùng hết sức vùng vẫy, nhưng có tác dụng gì? Cô đâu thể đấu lại sức
của Trần Tu Trạch. Cảm giác sốc và hoảng loạn vì khó hiểu của cô cuối cùng chỉ
là vô ích.
Trần Tu Trạch ngẩng đầu, cúi người
hôn lên đôi môi ẩm ướt hơi mặn của Phương Thanh Chỉ, Phương Thanh Chỉ không kịp
né tránh, giống như một con cá trên bờ vẫy đuôi trong vũng nước nhỏ.
Trần Tu Trạch nói: "Xin lỗi,
tôi hơi lớn tuổi, không hiểu chuyện mới mẻ bây giờ."
Nói đến đây, anh xin lỗi: "Tôi
không biết, em có thích hay không."
Giọng Phương Thanh Chỉ vẫn lạnh lùng
như cũ: "Tôi không thích."
Trần Tu Trạch cúi người về phía
trước, một tay nắm lấy bàn tay đang vươn ra của cô, nắm chặt trong lòng bàn
tay, tay kia luồn vào trong tóc cô, đỡ lấy gáy cô, cúi đầu hôn lấy môi cô.
"Tôi muốn nghe em nói
thật."
Môi Phương Thanh Chỉ bị anh hôn, cô
thút thít hai tiếng, đầu óc trống rỗng, cô cảm thấy hành vi của đối phương rất
kinh ngạc. Anh không những không ghét cô mà còn hôn cô, các hành vi đều không
hợp lý. Lúc này Phương Thanh Chỉ rất bất lực, nghe anh thì thầm: "Thanh
Chỉ, em không bài xích tôi như vậy, đúng chứ?"
Phương Thanh Chỉ nói: "Tôi
không biết."
Cô rất kinh ngạc, giờ cô không chịu
phối hợp, Trần Tu Trạch cũng không khó chịu, chỉ cười: "Không sao, có lẽ
thêm vài lần, em sẽ hiểu."
Phương Thanh Chỉ không nói thêm với
anh, cô mặc váy lụa vào, cảm thấy hơi xấu hổ, lúc này gò má cô ửng hồng, trông
mờ mờ trên làn da trắng nõn, giống như ánh hoàng hôn. Cô nằm quay lưng lại với
Trần Tu Trạch, cuộn tròn, nằm dịch ra ngoài.
Trần Tu Trạch không kéo cô lại, anh
để Phương Thanh Chỉ ngủ ở bên trong, anh ngủ ở bên ngoài… tránh cô trốn tránh
thêm, ngã xuống giường.
Lần này, Phương Thanh Chỉ chìm vào
giấc ngủ rất nhanh, không biết vì sao, cô không thể thoát, cũng không thể hết
mệt mỏi, thậm chí cô không còn dư sức để lo Trần Tu Trạch ở bên cạnh sẽ đánh
lén… mà chìm vào giấc ngủ say.
Sáng hôm sau, dù chưa tỉnh dậy nhưng
cô đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng trẻ con
khóc lóc, nhốn nháo. Phương Thanh Chỉ vừa thức dậy vào buổi sáng, khi nghe thấy
tiếng động bên ngoài, cô sững sờ, thay quần áo rồi ra ngoài.
Cô chỉ thấy một người phụ nữ xinh
đẹp đang nắm tay một bé gái, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, hung dữ
nói: "Trần Tu Trạch đâu? Lúc đầu anh ta khiến tôi sinh Bình An, bây giờ
Bình An cần cha, ngày đêm đều khóc, khiến tôi phải làm sao?”
Phương Thanh Chỉ sửng sốt.
Ba?
Ôn Tuệ Ninh thoải mái không kiêng
dè, nói: “Bây giờ anh ấy không có ở đây, bà Tô, nếu cô có chuyện tìm anh thì
nên tới công ty nhờ thư ký chuyển lời, hoặc tìm A Hiền… Giờ bà hùng hổ tới đây
tìm người trong nhà tôi, có phải không thoả đáng không?
Tô Lệ Tiếu lướt qua vai cô, nhìn
Phương Thanh Chỉ.
Cô nói: "Đây là người Trần Tu
Trạch che giấu?"
Ôn Huệ Ninh nói: "Đây là chị
dâu của tôi."
Tô Lệ Tiếu vuốt ve mu bàn tay của
con gái, chậm rãi nói: "Các người còn dám nói “chị dâu”? Lúc trước khi tôi
ở với anh Mạnh, cũng từng phong quang, nhưng giờ chẳng phải vẫn phải nhìn sắc
mặt người khác…”
Lúc nói, Trần Tu Trạch và Trần Khải
Quang lần lướt đi tới, vừa nhìn thấy Tô Lệ Tiếu trong phòng khách, Trần Tu
Trạch khẽ cau mày.
Tô Lệ Tiếu đứng lên: "Tu
Trạch."
Trần Tu Trạch khẽ gật đầu: "Chờ
một chút."
Anh dựa vào cây gậy, bước đến gần
Phương Thanh Chỉ, cúi xuống nhìn khuôn mặt mộc của cô, thì thầm: "Vào với
tôi."
Phương Thanh Chỉ không trốn tránh,
cô lặng lẽ đi theo Trần Tu Trạch vào phòng ngủ, khi cánh cửa đóng lại, cô nghe
thấy Trần Tu Trạch chậm rãi nói: “Người ngoài cửa vừa rồi là vợ của cha nuôi
tôi, cũng là người duy nhất còn sống. Người bà ta dắt, là đứa con duy nhất của
cha nuôi tôi."
Phương Thanh Chỉ nói: "Ngài nói
tôi chuyện này làm gì.”
Trần Tu Trạch cười nói: "Tôi
không muốn em nghĩ nhiều."
Phương Thanh Chỉ cười ảm đạm.
Cô nói nhẹ nhàng: "Tới giờ, tôi
nghĩ gì, nghĩ nhiều hay không, lẽ nào còn có ý nghĩa hay sao?”
《 Trưởng Thượng Tung Hoa-
Calantha TYT》
Truyện được Team Calantha dịch và
được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.