Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT

Trần Tu Trạch để lại tất cả những lá thư đó cho Phương Thanh Chỉ.

Anh chỉ mở một phong thư, cũng chỉ đọc năm chữ liền ném nó sang một bên.

Phương Thanh Chỉ yên lặng đọc xong những bức thư còn lại, cô mặc áo sơ mi cũ kỹ, cô đọc từng bức thư mà Lương Kỳ Tụng gửi cho cô, anh thực sự đã viết rất nhiều, mỗi một bức thư đều nhét vài tờ giấy, mỗi một tờ giấy đều rất sạch sẽ, không có bất kỳ dấu vết tẩy xóa nào.

Phương Thanh Chỉ đọc đến rơi lệ.

“... Sau lần này, anh đã quyết định ở bên em. Bất kể con đường phía trước có ra sao, cũng không thèm để ý tương lai sẽ như thế nào, anh đã nghĩ thông suốt, Thanh Chỉ, anh yêu em. Anh thề với em, từ trước tới giờ anh chưa từng có cảm giác đó với bất kỳ ai.”

“... Mặc dù mệnh lệnh của cha mẹ rất quan trọng, nhưng anh không muốn bị trói buộc bởi tư tưởng cổ hủ của cha mẹ mình thêm một lần nào nữa. Anh đã hạ quyết tâm, chờ sức khỏe tốt hơn một chút, anh liền chuyển ra khỏi nơi này, tìm chỗ ở khác. Về phần chi phí sinh hoạt, anh cũng đã là một người đàn ông trưởng thành, anh cũng có thể kiếm được bằng cách làm việc…”

“... Chỉ cần có em, anh tình nguyện…”

Phương Thanh Chỉ che miệng, cô nhắm mắt lại, ấn bức thư lên ngực, chỉ một lúc, lại buông ra, đặt sang một bên, vươn tay tìm giấy.

Dứt khoát cắt đứt với Lương Kỳ Tụng cũng không có gì là khó cả.

Phương Thanh Chỉ dùng bút và mực của Trần Tu Trạch trong phòng sách để viết thư.

Trong thư không hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Lương Kỳ Tụng, cũng không hỏi tình hình gần đây của tiệm bánh nhà họ Lương, Phương Thanh Chỉ chỉ viết, chúc mừng đàn anh lấy lại tự do, đồng thời cũng mời đàn anh chúc mừng cô...

Ngày này giờ này, Phương Thanh Chỉ đã tìm được người tốt, tìm được chỗ tốt. Cảm ơn đàn anh nâng đỡ ưu ái, nhưng La Phu Hữu Phu*, cho nên mong sau này anh đừng viết thư như vậy nữa, sợ sẽ bị người chỉ trích…

*La phu hữu phu - thành ngữ xưa chỉ người phụ nữ đã có chồng.*

Phương Thanh Chỉ trước đây chưa bao giờ viết thư chậm như vậy, mỗi khi viết được vài chữ, cô đều phải dừng lại một lúc mới có thể tiếp tục.

Đôi mắt cô vẫn rưng rưng nước mắt, dùng sức mở ra đến phát cay cả mắt cũng không chịu nhắm lại, kiềm chế để nước mắt không rơi xuống.

Phải nói thế nào đây.

Phương Thanh Chỉ học trong một trường nữ sinh của nhà thờ, tất cả giáo viên trong trường, bao gồm cả nhân viên nhà trường đều là phụ nữ. Vào thời điểm đó, cô hầu như không thể tiếp xúc với nam giới trong khuôn viên trường, chứ đừng nói đến sự ngây ngô hiểu biết của tuổi trẻ.

Nhận thức mông lung của cô về tình yêu đều đến từ Lương Kỳ Tụng.

Lần đầu gặp nhau là lúc đón sinh viên mới, Lương Kỳ Tụng mặc áo sơ mi trắng, quần đen, nhiệt tình làm hướng dẫn viên cho Phương Thanh Chỉ, giới thiệu cho cô tất cả mọi thứ trong khuôn viên trường. Hôm đó trời rất nóng, mặt trời cực kỳ gay gắt, có người đưa cho Lương Kỳ Tụng một chiếc ô, anh liền ngây ngốc mở ra, đưa cho Phương Thanh Chỉ. Lương Kỳ Tụng ăn mặc đơn giản, mới đầu, Phương Thanh Chỉ còn tưởng rằng đối phương cũng đang sống trong cảnh nghèo khó như mình, nào ngờ gặp phải người ăn xin, Lương Kỳ Tụng lúc này lại hào phóng giúp đỡ, cho một khoản tiền lẻ không nhỏ.

Phương Thanh Chỉ nhìn không được, uyển chuyển nhắc nhở anh, đối phương có thể là kẻ lừa đảo.

Lương Kỳ Tụng cười sảng khoái: “Nếu thật sự là kẻ lừa đảo thì cũng rất tốt, không phải chứng minh thế giới này bớt một người đáng thương sao?”

Phương Thanh Chỉ không thể dùng ngôn ngữ để hình dung Lương Kỳ Tụng, anh vừa lương thiện lại chính trực, có sự dũng cảm của thiếu niên, cũng có nhiệt huyết đam mê cùng hoài bão.

Cô không thể không bị đối phương hấp dẫn.

Nhưng...

Phương Thanh Chỉ đứng thẳng người lên, nhẹ nhàng hít một hơi, rút khăn giấy lau mắt, chậm rãi thở ra, lại cầm bút viết tiếp tục viết.

“... Em tham vinh hoa phú quý, không muốn sống qua những ngày tháng khổ sở trước kia, chỉ có thể phụ lòng tốt của đàn anh…”

Cô vừa viết, vừa không kìm được nước mắt, cơ thể run rẩy, nhưng vẫn viết tiếp, mực chảy ra từ đầu bút, những dòng chữ đen kịt rơi xuống mặt giấy, mà thịt trong lòng cô cũng giống như bị một con dao mỏng cắt từng miếng một.

Sao có thể cam lòng được đây.

Cuối cùng, Phương Thanh Chỉ không viết nổi nữa, cây bút rơi xuống bàn, phát ra âm thanh thanh thúy, hai tay cô đè lên mặt bàn, cúi đầu, nhẹ giọng nức nở.

Cách một tấm rèm, như ẩn như hiện, Trần Tu Trạch im lặng nhìn Phương Thanh Chỉ khóc. Một lát sau, anh mới cầm gậy đi ra ngoài, A Hiền cân nhắc nói: “Thật ra, lúc này ngài không cần nhúng tay vào đâu, hiện tại tình cảm giữa cô Phương và Lương Kỳ Tụng chỉ vừa mới nảy mầm, cũng chỉ là nhất thời... Ừm, ngài đã biết cha của Lương Kỳ Tụng sẽ nhúng tay vào chuyện này mà, sao không đợi đối phương mạnh mẽ tách cô Phương ra khỏi cậu ta, chờ cô Phương hết hy vọng, ngài lại đón cô ấy trở về?”

Trần Tu Trạch chống gậy, ngữ điệu bình tĩnh: “Họ Lương kia là cái thá gì, xứng đáng để cô Phương đau lòng sao?”

Là chủ một tiệm bánh, sao có thể trơ mắt nhìn gia đình này bắt nạt cô bé mồ côi, nhìn cô bị ngược đãi như vậy được.

Không bằng sớm đưa cô về bên cạnh mình, tuổi của cô còn nhỏ, còn chưa ra trường, không có năng lực xác định tính chất của sự việc, tình cảm sẽ không quá sâu đậm, cho dù tách ra, cũng chưa chắc đã khắc cốt ghi tâm. Thời gian dài trôi qua, đối xử với cô tốt hơn một chút, cô tự nhiên sẽ quên Lương Kỳ Tụng.

Huống chi, cha của Lương Kỳ Tụng hiện tại cũng đang cố gắng tìm cho Lương Kỳ Tụng một người vợ, muốn anh kết hôn sớm... sau khi kết hôn lại tiếp tục học cũng không tính là chuyện hiếm lạ gì.

Tay Trần Tu Trạch cầm gậy, bước ra khỏi cửa, A Hiền nói thêm: “ Bà Tô nói đứa nhỏ bị sốt cao, mời bác sĩ tới khám vẫn không thấy khá lên…”

“Bảo bà ấy đưa đến bệnh viện đi.” Trần Tu Trạch dừng lại, xoa xoa mi tâm: “Anh tìm thêm vài người tới đó, tôi không đến được.”

Dù sao cũng là đứa con duy nhất của cha nuôi.

Đứa nhỏ này vốn không thể sinh ra, Mạnh Cửu Ca đã hơn sáu mươi tuổi, người ở độ tuổi này gần đã mất đi năng lực làm người khác mang thai. Cũng có lẽ là do mọi vận mệnh đều được định sẵn và có chút may mắn, vì vậy mới để cho người vợ cuối cùng của ông ta mang thai.

Thật ra, khi đó Trần Tu Trạch có thể loại bỏ đứa nhỏ này, dù sao cũng chỉ mới hai tháng, thậm chí còn chưa được tính là một sinh mệnh.

Nhưng, Trần Tu Trạch vẫn lựa chọn để bà Tô sinh ra đứa bé. Đó là một cô bé, Trần Tu Trạch đặt tên cho nó là Mạnh Bình An, tính toán tương lai sẽ nhận con bé làm em gái nuôi, chăm sóc cẩn thận. Chờ Bình An lớn lên một chút, anh liền sai người đưa cả bà Tô và Bình An đến Vancouver, lại cho bọn họ chút tài sản, nhà cửa, cổ phần cổ tức, để bọn họ không cần trở về Hồng Kông nữa, ở bên ngoài an an ổn ổn sống cả đời.

Bình An, coi như là Trần Tu Trạch niệm ân tình của cha nuôi, có thể đáp ứng mong ước của đối phương một cách tốt nhất.

A Hiền đáp lại: “Ngài Khải Quang gọi điện hỏi tối nay khi nào ngài trở về?”

Trở về, ý là về nhà cũ.

Trần Tu Trạch mới chuyển đến nhà mới ba tháng trước, trước đó, anh vẫn ở cùng các anh em của mình, trong một đại gia đình.

Trần Tu Trạch nói: “Sáu giờ.”

Đúng 6 giờ.

Khi hoàng hôn buông xuống, đôi mắt của Phương Thanh Chỉ vẫn còn hơi sưng đỏ, được Trần Tu Trạch dìu xuống xe.

Nhà cũ của Trần Tu Trạch náo nhiệt hơn rất nhiều, trước khi đến đây, Phương Thanh Chỉ đã nghe mẹ Mạnh dặn dò, nói Trần Tu Trạch có hai em trai, hai em gái. Em trai thứ hai là Trần Khải Quang, nhỏ hơn Trần Tu Trạch hai tuổi, em gái thứ ba là Ôn Tuệ Ninh, được cha mẹ Trần nhận nuôi, hiện giờ hai người đều đã tốt nghiệp đại học, làm việc ở công ty của Trần Tu Trạch. Em gái thứ tư là Trần Chí Trân, nhỏ hơn Trần Tu Trạch bốn tuổi, hiện tại không ở nhà, đang học tiến sĩ ở Anh.

Còn có một em trai thứ năm là Trần Vĩnh Thành, hiện vẫn đang học tập tại Hồng Kông.

Phương Thanh Chỉ nghe đến đầu óc choáng váng, cô không nhớ được nhiều tên người như vậy, may mà cũng không cần gọi thẳng tên của bọn họ...

Sau một bữa ăn, cô nhận ra.

Em trai thứ hai Trần Khải Quang có một một dị tật bất thường trên ngón cái tay trái, nhìn giống như bị người ta dùng dao đâm vào.

Em gái thứ ba Ôn Tuệ Ninh là người em gái duy nhất có mặt hôm nay, dáng người cao gầy, giọng nói dịu dàng, tuy rằng lớn tuổi hơn Phương Thanh Chỉ, nhưng vẫn gọi cô là “chị dâu”, khiến Phương Thanh Chỉ có chút không được tự nhiên.

Em trai thứ năm Vĩnh Thành lớn hơn Phương Thanh Chỉ mấy tháng, bộ dạng trắng trẻo nhất, cười rộ lên có má lúm đồng tiền, nhưng Phương Thanh Chỉ chỉ nhìn thấy cậu cười đúng một lần.

Giữa bữa ăn, Trần Tu Trạch liền bảo Trần Vĩnh Thành đi theo anh ra ngoài, rất lâu vẫn chưa quay lại.

Phương Thanh Chỉ không thèm để ý chuyện này, cô muốn đi vệ sinh, sau khi đi ra, phòng ốc rộng lớn, cô xoay một vòng, nghe thấy trong cửa có tiếng rên rỉ kìm nén, cô tò mò, đến gần nhìn, lập tức lui về phía sau một bước.

Cô nhìn thấy Trần Tu Trạch chính diện vô tình dùng cây gậy kim loại kia hung hăng đánh vào lưng Trần Vĩnh Thành. Trần Vĩnh Thành quỳ thẳng tắp, trong miệng nhét gỗ trừng phạt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...

Cây gậy kia vung xuống không chút lưu tình, tựa như Trần Vĩnh Thành không phải là em trai ruột của anh.

Chỉ một lúc sau, Phương Thanh Chỉ liền nhìn thấy quần áo Trần Vĩnh Thành loang lổ vết máu, cô chưa từng thấy một trận chiến nào như vậy, chỉ cảm thấy sợ hãi trước khuôn mặt lạnh lùng vô tình của Trần Tu Trạch.

Điều này là rất phù hợp với những mô tả về anh trên báo…

Nhân vật giống như Diêm Vương.

Phương Thanh Chỉ xoay người rời đi, sau khi nhìn thấy cảnh này, cô không thể ăn nổi cơm nữa, vội vàng tìm lý do để trốn tránh, nói rằng cô mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi.

Ôn Tuệ Ninh rất tự nhiên chu đáo sắp xếp phòng ngủ cho cô.

Phòng ngủ khá đơn giản, đồ đạc cũng rất ít, cũng không tính là quá lớn, nhưng sạch sẽ gọn gàng. Phương Thanh Chỉ tắm rửa, thay áo ngủ nằm xuống, sau khi nhắm mắt lại, hiện lên trong đầu cô vẫn là hình ảnh Trần Tu Trạch với khuôn mặt vô cảm đang đánh người. Phương Thanh Chỉ sợ đau, lại càng thêm sợ đối phương, cô đột nhiên nhắm mắt lại, vùi đầu vào trong chăn...

Có người đã đẩy cửa ra.

Phương Thanh Chỉ ngồi dậy, nhìn thấy Trần Tu Trạch.

Cô hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Trần Tu Trạch nói: “Đây là phòng ngủ của tôi, đêm nay chúng ta cùng ngủ ở đây.”

Phương Thanh Chỉ ngạc nhiên.

Hiện tại cô chỉ mặc đồ ngủ bằng lụa do Ôn Tuệ Ninh mang tới. Ôn Tuệ Ninh cao hơn cô một cái đầu, bộ đồ ngủ này mặc lên người cô đương nhiên là rất rộng, ống tay áo lại càng thừa nhiều, cô xắn một phần ống tay áo lên, chỉ để lộ một phần ngón tay, móng tay sạch sẽ màu hồng nhạt.

Phương Thanh Chỉ đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay.

Cô vẫn ngồi nghiêng ở mép giường, mái tóc đen rũ xuống, bả vai gầy gò, ngón tay bất an đặt trên đầu gối.

Giường bên cạnh hơi lún xuống.

Trần Tu Trạch ngồi bên cạnh cô.

Dưới chiếc váy lụa mỏng manh, bởi vì lạnh, hai quả thù du cũng lặng lẽ đứng lên, dáng người Phương Thanh Chỉ rất đẹp, lưng không cong eo không vẹo, cho nên, trên váy cũng có một lớp bóng mờ mờ, hơi nhẹ, không rõ ràng lắm.

Trần Tu Trạch dời tầm mắt, anh nói: “Phòng ở đây không nhiều, cũng chỉ có thể thiệt thòi để em ngủ cùng với tôi... Bạn trai bạn gái không ở cùng một chỗ sẽ khiến người khác nghi ngờ, không phải sao?”

Phương Thanh Chỉ há miệng, khô khốc ép ra một chữ: “Phải”.

Lần đầu tiên cô và Trần Tu Trạch gần nhau như vậy, có vẻ như anh không hút thuốc, cũng không uống rượu, trên người chỉ thoang thoảng mùi cỏ cây trầm lặng, còn có chút vị đắng của mực và sách, rất có khí chất hàm dưỡng, giống như giá sách cổ yên tĩnh, lưu trữ rất nhiều sách.

“Tôi là bạn trai của em.” Trần Tu Trạch nói: “Đã gần hai tuần rồi, tôi nghĩ em đã chuẩn bị tốt tâm lý.”

Phương Thanh Chỉ nói: “Đúng vậy.”

Thực sự sẵn sàng rồi sao?

Bản thân cô cũng không biết. Đối với cô bây giờ mà nói, so với bạn trai, Trần Tu Trạch càng giống một người anh trai lớn không quen thuộc hơn. Cùng anh trai hôn môi, vuốt ve, hoặc là làm tình, đều là chuyện Phương Thanh Chỉ không thể tưởng tượng được.

Khi Trần Tu Trạch nghiêng người tiến đến, cô nhắm mắt lại.

Trần Tu Trạch dừng một chút, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Phương Thanh Chỉ, đưa tay, tay trái vùi thật sâu vào mái tóc dày của cô, nắm lấy ót cô, vuốt ve chân tóc, nhẹ nhàng kéo...

Cảm giác đau đớn khiến Phương Thanh Chỉ đột nhiên mở mắt ra.

Tay phải Trần Tu Trạch nắm cổ cô, ngón cái dùng sức đặt lên mép hàm dưới của cô, hôn lên môi cô dưới ánh mắt hoảng sợ của Phương Thanh Chỉ.

Chân thật không còn gì phải nghi ngờ, cạy mở hàm răng.

Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play