《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.
Trần Tu Trạch
buồn cười: “Nếu Vĩnh Thành mà biết chị dâu nhớ thương nó như vậy, nó chắc chắn
sẽ vui cười ra mặt.”
Phương Thanh
Chỉ như là có điều suy tư: “Nếu như Vĩnh Thành làm như vậy thật, chỉ sợ mông
của nó sẽ da tróc thịt bong.”
Trần Tu Trạch
nhéo ngón tay cô, nhìn Phương Thanh Chỉ không rời mắt. Tóc của cô rất nhanh
dài, đã sắp dài giống với lần đầu tiên hai người gặp nhau, đen óng ả, dày như
mây. Nếu như là trăm năm trước, hai người kết tóc nên vợ chồng, đàn ông cũng để
tóc dài, bây giờ chắc là cũng cùng với tóc cô hòa làm một rồi.
Kết tóc nên vợ
chồng, ân ái không hoài nghi.
Ước nguyện thật
đẹp biết bao.
Trần Tu Trạch
rất ít khi đem chuyện xa xưa ra làm giả thuyết, nếu đúng thật là trăm năm
trước, thì hai người cũng sẽ không đến Hồng Kông, càng không có chuyện dễ dàng
gặp được nhau như vậy.
“Vậy cô Phương
dự định sẽ làm như thế nào?” Trần Tu Trạch ôn nhu: “Nếu như con đường bắt cóc
hiệu trưởng này không đi được, vậy cô Phương có phải sẽ bằng lòng tiếp nhận lời
cầu hôn của tôi?”
Phương Thanh
Chỉ vẫn đang nghiêm túc suy xét: “Không thì anh quyên tặng trường học của bọn
em vài tòa nhà đi, hoặc là giúp đỡ lấy một mảnh đất… Có lẽ một khi vui vẻ, sẽ
chủ động mà phát cho anh tấm bằng tiến sĩ?”
Trần Tu Trạch
nghiêm mặt: “Anh là một công dân nộp thuế bình thường, là một người hợp pháp
đàng hoàng, em sao lại có thể xúi giục anh đi làm những chuyện đầu cơ trục lợi,
để đổi lấy bằng cấp như vậy?”
Phương Thanh
Chỉ cười: “Trần Sinh nếu là người hợp pháp đàng hoàng, thì trên đời này chẳng
còn ai là người xấu rồi.”
Trần Tu Trạch
vuốt ve ngón tay cô, không chịu cho cô rút tay ra, càng không cho cô tháo nhẫn
ra, cố ý dọa Phương Thanh Chỉ: “Nếu anh thật sự là người xấu, thì bây giờ đã
dùng súng, ngắm ngay cô Phương trắng trẻo đang lười biếng rồi, yêu cầu em lập
tức kết hôn cùng anh.”
Phương Thanh
Chỉ đề nghị: “Hay là chúng ta thương lượng một chút, làm thế nào dùng súng ngắm
bắn hiệu trưởng, ép ông ấy phát cho anh tấm bằng hợp pháp?”
Trần Tu Trạch
thở dài một tiếng, ôm chặt cô, vỗ nhẹ lưng của Phương Thanh Chỉ: “Thanh Chỉ à,
em làm anh lo âu đến bạc đầu.”
Phương Thanh
Chỉ cũng ôm anh, nhắm hờ mắt, nghĩ rất lâu, mới nói: “Bây giờ, em vẫn đang đi
học, đột nhiên nói đến chuyện kết hôn… Hình như vẫn còn quá sớm.”
Trần Tu Trạch
nói: “Lúc anh nhìn thấy chiếc nhẫn, chỉ nghĩ rằng, chỉ có em mới xứng để đeo
nó.”
Phương Thanh
Chỉ nói: “Trần Tu Trạch.”
“Đừng gọi tên
anh.” Trần Tu Trạch giọng điệu vững vàng, lại có chút đáng thương: “Ở đây chỉ
có một người đang buồn bã đến mất hồn vì bị từ chối lời cầu hôn.”
Phương Thanh
Chỉ phụt cười một tiếng, cô không tiếp tục tháo chiếc nhẫn nữa, chỉ nhấc tay,
chạm vào gương mặt của Trần Tu Trạch: “Anh cho em thêm chút thời gian, chờ sau
khi em tốt nghiệp, sẽ chính thức đồng ý lời cầu hôn của anh, thế nào?”
Trần Tu Trạch
nắm lấy tay cô, đưa đến bên môi, hôn hôn lòng bàn tay cô: “Còn có thể thế nào
nữa, em đã nói với anh như vậy, nếu anh từ chối em, chẳng phải là anh là người
không hiểu lý lẽ sao?”
Lòng bàn tay
của Phương Thanh Chỉ bị anh hôn đến phát ngứa, cũng không có đẩy ra: “Tu
Trạch.”
Trần Tu Trạch
nói: “Đổi cách xưng hô khác, cái này không hay.”
Phương Thanh
Chỉ gọi: ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.