Trưởng Thượng Tung Hoa

Chương 57: Cảnh sát


1 năm

trướctiếp

Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT 

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Phương Thanh Chỉ vốn định từ chối chợt phải khựng lại một giây. Cô bình tĩnh nhận lấy món quà, lịch sự mỉm cười nói: "Cám ơn anh.”

Triệu Hạo Thiên gương mặt tuấn tú, anh ta hình như đã gầy đi rất nhiều. Lúc đưa socola cho Phương Thanh Chỉ, cô chỉ ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng nhưng không thể xác định.

Thế nhưng khi vừa ngửi thấy, cô liền muốn nôn.

Sau khi mọi người rời đi, Phương Thanh Chỉ cầm hộp socola có chút khó xử. Vứt đi thì không được, đưa cho người khác thì càng tệ hơn, cầm về thì cũng không thể ăn được. Nó giống như một quả bom vậy, làm sao có thể mang theo bên mình. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cô quyết định không về nhà trước mà mang nó đến chỗ Trần Tu Trạch.

Anh có kinh nghiệm trong việc đối phó với những vấn đề này hơn cô.

Buổi sáng còn có những tiết học khác, Phương Thanh Chỉ lại không thể tập trung nghe giảng. Một hộp như vậy đặt trong cặp không khác gì đặt một hộp virus. Phương Thanh Chỉ không phải ngốc, cô đã học về lịch sử, người Anh đã bán thuốc phiện cho Trung Quốc và sau chiến tranh đã buộc chính phủ nhà Thanh phải nhượng lại Hồng Kông. Ngày nay, vẫn có những người dựa vào đó để làm giàu, nhưng bây giờ giao dịch tại Thái Lan, và những kẻ buôn bán ma túy đã trở thành đồng bào.

Lúc Phương Thanh Chỉ còn làm việc tại văn phòng của bác sĩ da đen, cô đã từng ngửi thấy mùi tương tự. Rất lạ, giống như hỗn hợp của nấm và rắm, mùi nồng nặc khó chịu, có mùi khét thoang thoảng của lốp xe. Lần đầu tiên ngửi thấy, cô chỉ cảm thấy đó là mùi cỏ khô và lốp xe cháy trong đám cháy, hoặc bác sĩ da đen đã lén nhắc nhở cô đeo khẩu trang vào vì thứ này thường là mùi thuốc lá.

Trên người Triệu Hạo Thiên có mùi hương y vậy.

Nhưng socola cô ăn ngày hôm đó với cảm giác lần này rất khác nhau. Phương Thanh Chỉ không thể uống rượu, ngay khi nếm vào một chút cũng ngay lập tức nhổ ra, cô không để ý đến những thứ khác trong lúc hoảng loạn, chẳng hạn như, ngay cả khi sôcôla được bọc trong rượu mạnh thì làm sao có thể có tác dụng mạnh đến vậy? Một cảm giác tê lưỡi bất thường.

Nhưng lúc đó, Phương Thanh Chỉ lại không nghĩ nhiều đến vậy.

Socola là do Triệu Hạo Thiên đưa cho Mễ Na, cô không cho rằng sẽ xảy ra những khả năng khác. Cô ít khi có những suy đoán ác ý về các bạn cùng lớp của mình vì cô nghĩ họ đều là những người có học thức cao, không đến mức như vây ...

Đột nhiên, Phương Thanh Chỉ giật mình dừng bước.

Đúng vậy, tại sao cô lại cho rằng những người có gia cảnh xuất sắc, lại được giáo dục tốt thì nhất định sẽ không dính vào ma túy hoặc cờ bạc? Lúc trước cô cũng từng nói với Trần Tu Trạch, người có học chưa chắc là cao quý, nhưng tại sao bản thân cô lại tôn thờ những người có học chứ?

Cơn nóng vẫn chưa dịu đi, hộp socola được đánh thuốc vẫn nằm yên trong túi xách của cô. Phương Thanh Chỉ tóc buộc cao , đuôi tóc dính vào cổ bị sạm nắng, thấm đẫm mồ hôi. Cô vừa đi vừa nghĩ dưới ánh nắng như thiêu đốt.

Ngay từ đầu, chẳng phải cô cũng vì những bài báo thô tục hàng tuần mà có thành kiến nặng nề đối với Trần Tu Trạch sao? Làm sao mà cô có thể cho rằng học sinh ưu tư luôn là người chính trực? Làm thế nào cô có thể khoan dung hơn trong việc đánh giá một người vì trình độ học vấn của họ?

Đúng thật là Mạnh Cửu Ca có nhiều vợ thật, mà Phương Thanh Chỉ nghe được là những người này đa số cũng đều là mê say sắc dục, chìm đắm vào những thú vui xa hoa, nhưng mà…

"Em có một thành kiến với tôi như vậy khiến tôi rất buồn."

Ngày đó, Trần Tu Trạch bỗng nhiên nói như vậy.

Phương Thanh Chỉ cuối cùng cũng đối diện với những suy nghĩ trước đây của mình, xác nhận rồi làm rõ mọi chuyện từng chút một.

Cô có chút thành kiến với anh.

Cô thừa nhận điều đó.

Cô cho rằng Trần Tu Trạch giống như Mạnh Cửu Ca, cũng như bao kẻ xấu ngoài kia, cô cho rằng một khi anh rơi xuống vực sâu thì không thể nào leo lên được nữa.

Anh thật sự là vực sâu hay là kẻ sa ngã?

Phương Thanh Chỉ dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên cổ, cô nắm chặt túi xách.

Cô quyết định hôm nay đi gặp Trần Tu Trạch trước.

Mặc khác.

A Hiền cuối cùng cũng gội đầu sạch sẽ, gọn gàng tươm tất, anh ấy thay một bộ âu phục chỉnh tề. Trần Tu Trạch thắt cà vạt cho anh ấy rồi hỏi: "Còn nhớ tên mình gì không?"

A Hiền nói: "Trần Bản Hiền, 26 tuổi, chức vụ là trợ lý đặc biệt, có nhà, tạm thời chưa có xe, lương hàng năm...".

"Được rồi." Đầu ngón tay Trần Tu Trạch vuốt ve cổ áo sơ mi rồi nhắc nhở: "Lần đầu tiên gặp mặt nên không cần nói quá nhiều, cứ coi như là đi thăm cha mẹ bạn bè, không cần quá khiêm tốn, hiểu chưa? Chúng ta không phải là đi cầu xin nên cứ tự nhiên một chút, nhưng cũng đừng quá ngông cuồng, dù sao cũng là đi gặp người lớn.”

A Hiền gật đầu: "Tôi hiểu rồi.”

Trần Tu Trạch vỗ lưng anh ấy nói: "Đi thôi."

Bây giờ, gia đình Mễ Na đang trong một mớ hỗn độn.

Cha của Mễ Na làm việc trong một công ty của nước Anh, ông đã sớm nghe nói rằng người Anh sẽ bán tất cả tài sản của công ty cho các doanh nhân Hồng Kông trước khi họ rời đi. Không biết tương lai sẽ ra sao, ai nấy đều bất an, sớm chiều không khỏi lo lắng. Mẹ của Mễ Na đã lớn tuổi, sau khi sinh Mễ Na bà làm việc trong chính phủ, công việc nhàn nhạ không nặng nhọc gì. Hai người vốn là người hiền hòa tính cách nhã nhặn, nay thấy con gái đột nhiên bị con rể tương lai đánh đập, hai người đều kinh hãi lo sợ.

Triệu Hạo Thiên đã nhiều lần đến đây khóc lóc quỳ gối xin lỗi, anh ta nói rằng mình đã uống quá nhiều rượu nên không thể kiểm soát bản thân nên đã làm tổn thương Mễ Na. Cha mẹ anh ta cũng nhiều lần đích th

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp