《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.
Trần Tu Trạch
im lặng đẩy con dao kia trở lại, làm như chưa nhìn thấy gì, anh vẫn nằm nghiêng nhìn Phương Thanh Chỉ
đang ngủ say, cô vốn đưa lưng về phía anh ngủ, có lẽ là do thời tiết rất lạnh,
bây giờ lại tự động quay lại, mặt hướng về phía anh, tóc xõa xuống che khuất
mặt.
Để không cản
trở hô hấp bình thường của cô, Trần Tu Trạch đã vén mái tóc xõa trên má cô ra
sau, nhưng mái tóc của Phương Thanh Chỉ đen dày mượt mà, chiều dài không đủ,
lại rơi xuống, giống hệt tính cách của cô.
Chỉ là một con
dao mà thôi.
Trần Tu Trạch
nhìn mặt Phương Thanh Chỉ, bình tĩnh nghĩ, cũng không phải là chuyện lớn, cô
còn đang đi học, ngày thường đều tiếp xúc với những người trong tháp ngà, cho
dù cô thông minh, nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm phán đoán. Bản thân ép buộc cô đã
không còn là chuyện vinh quang, hiện giờ cô cũng đã không còn nhắc tới Lương Kỳ
Tụng nữa...
Vẫn không thể
nguôi ngoai.
Cô không phải
là một chiếc bánh kem dính cát.
Cô giấu lưỡi
dao dưới bánh kem.
Mỗi lần cắn,
máu thịt như bị cào xé, lưỡi bị cắt, khi nuốt phải hết sức cẩn thận kẻo mắc vào
cổ họng mà cắt đứt cổ.
Nếu đêm đầu
tiên cùng anh ngủ chung giường, nhìn thấy dưới gối của Phương Thanh Chỉ cất
giấu con dao này, Trần Tu Trạch không chắc liệu mình có thể dễ dàng tha thứ cho
cô như bây giờ hay không, có lẽ đã âm thầm xử lý cô. Đáng tiếc từng ngày anh
dần trở nên ấm áp, nhưng người thay đổi lại chỉ có một mình anh. Mọi tâm huyết
đều đổ dồn lên người cô, đã khiến Trần Tu Trạch không thể nhẫn tâm xuống tay
nữa. Đừng nói là dùng thứ gì đó để dụ cô, hiện giờ Trần Tu Trạch coi cô như một
miếng thịt do anh nuôi lớn, cho dù nhìn thấy con dao này xuất hiện chói lóa,
cũng có thể tìm ra lý do thuyết phục chính mình.
Chỉ có thể giữ
cô lại bên cạnh chậm rãi nuôi dưỡng.
Một con dao
được tìm thấy tốt hơn nhiều so với một con dao bị giấu kín.
Phương Thanh
Chỉ không biết Trần Tu Trạch đang suy nghĩ cái gì, cô vẫn đang bình yên trong
giấc mơ, vốn nên thoải mái cả đêm cho đến rạng sáng, nhưng bầu trời bên ngoài vẫn
chưa sáng, cô đang nằm nghiêng lại bị đẩy xuống một cách mạnh mẽ, có thứ gì đó
lạnh lẽo chạm vào cô, giống như một con rắn, khiến cô sợ hãi, trong tiềm thức
cô muốn đá hoặc co chân lại, nhưng cô không ngờ rằng hai chân của mình đã bị
giữ chặt, mắt cũng bị che lại, cô hoảng sợ gọi to: “Tu Trạch?”
Theo thói quen,
câu đầu tiên thốt ra lại là câu này, Phương Thanh Chỉ đã rất ít khi mơ thấy
Lương Kỳ Tụng nữa. Hiển nhiên, trong thế giới này, vẫn là Trần Tu Trạch có thể
khiến cô an tâm hơn một chút.
Hẳn là Trần Tu
Trạch, hai má cô cảm nhận được ngón tay thô ráp của đối phương, cũng chỉ có
anh.
Nhưng cách đối
xử sau đó khiến Phương Thanh Chỉ không thể xác định, thô lỗ, rất khác với Trần
Tu Trạch thường ngày dịu dàng và tao nhã, giống như một người thô lỗ không thèm
che dấu, cô vẫn gọi: “Tu Trạch?”
Cô thở nhẹ
nhàng, thị lực bị cản trở không thể nhìn thấy rõ ràng.
Đối phương vẫn
như cũ không đáp lại, chỉ cởi áo nhỏ của cô ra, một tay cuộn lại, hờ hững nhét
vào miệng cô, không cho cô phát ra âm thanh, giống như không muốn nghe cô nói.
Lại một tầng
hoảng sợ bao trùm trong lòng Phương Thanh Chỉ, đây là địa bàn của Trần Tu
Trạch, đương nhiên sẽ không có người khác lui tới, càng sẽ không có người dám
làm như vậy với cô. Trên mắt cô hẳn là một chiếc cà vạt lụa, ma sát sống mũi,
thắt nút tùy ý sau đầu, đáng tiếc hiện tại cô vẫn không có sức lực tháo chiếc
cà vạt này xuống, vẫn cúi đầu, đ� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.