《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.
Thà giết nhầm
một nghìn, chứ không thể bỏ sót một người.
Có lẽ Lý Thanh
Dương đúng là chỉ muốn thông qua việc đóng vai kẻ yếu, từ đó có được sự đồng
cảm của Phương Thanh Chỉ... có lẽ trong công ty, anh ta cũng dựa vào những
chiêu trò nhỏ tương tự để có được một ít sự quan tâm đặc biệt từ đồng nghiệp.
Nhưng thì có
sao?
Trong mắt Trần
Tu Trạch không có chỗ cho nửa hạt cát.
Bản thân anh
cũng đa nghi, hễ có chút dấu hiệu nào, anh sẽ lập tức bóp chết ngay từ trong
trứng.
Sau khi lớp học
buổi tối kết thúc, Phương Thanh Chỉ làm việc ở hiệu sách trở về, Trần Tu Trạch
chờ cô về uống canh, thời tiết dần dần ấm áp, khẩu vị của Phương Thanh Chỉ cũng
theo đó thay đổi, cô thích uống một chút canh vào buổi tối, mặc dù không nhiều
lắm.
Trần Tu Trạch
nói: “Tôi đã tuyển dụng một trợ lý mới.”
Phương Thanh
Chỉ chậm chạp đáp: “Ồ.”
“Thành tích rất
xuất sắc, tính cách cũng rất tốt, kinh nghiệm làm việc cũng không tệ.” Trần Tu
Trạch nói: “Nhưng có một điều, cậu ta mới đến Hồng Kông hơn hai năm, tiếng
Quảng Đông vẫn chưa trôi chảy.”
Phương Thanh
Chỉ bưng bát, dùng chiếc thìa sứ nhỏ màu trắng uống canh. Cơ thể cô khỏe mạnh,
móng tay được cắt tỉa sạch sẽ và toát lên màu sắc xinh đẹp.
Trần Tu Trạch
nói thêm: “Không giống như Tiểu Lý, khả năng tiếp thu của cậu ta rất tốt, ba
tháng, cậu ta đã có thể nói chuyện lưu loát với A Bá ở tầng dưới - Canh có lạnh
không? Có muốn làm ấm lại không?”
Phương Thanh
Chỉ sửng sốt: “Tiểu Lý nào?”
Trần Tu Trạch
giơ tay lên, chạm vào nhiệt độ bát của cô, tự nhiên nói: “Lý Thanh Dương.”
Canh còn ấm,
nhiệt độ thích hợp vừa miệng, Trần Tu Trạch ôn hòa nhắc nhở: “Uống đi, chờ để
nguội, hương vị sẽ không ngon nữa.”
Phương Thanh
Chỉ ngoan ngoãn uống canh, một chén canh uống xong, cô mới nhẹ giọng nói: “Cám
ơn ngài.”
Trần Tu Trạch
không nói lời nào, chỉ lấy một chiếc khăn lụa thật cẩn thận lau mồ hôi trên
trán cô do uống canh nóng.
Dần dần, mùa hè
đến, nhiệt độ vẫn chưa tăng lên đáng kể, Phương Thanh Chỉ vẫn sống ở đây, tiếp
tục cuộc sống như mọi ngày, đọc sách, làm việc trong thư viện. Cô đã từ chối
Trần Tu Trạch mua thêm quần áo mới cho cô, tự mua hai chiếc váy cotton nguyên
chất, chất lượng cũng không tệ.
Ngay cả khi nó
bị hỏng, cũng sẽ không thấy tiếc như những chiếc váy đắt tiền kia.
Đã rất lâu rồi
Phương Thanh Chỉ không nghe thấy tin tức gì của Lương Kỳ Tụng, chỉ biết cuối cùng
anh ta vẫn đến Macao, từ bỏ việc tiếp tục đi học. Cái này cũng là nghe được từ
tiếng thở dài của Trần Chí Trân, cô ấy quay lại Hông Kông ở một thời gian, hứng
thú bừng bừng đi mua bánh, lại phát hiện tiệm bánh nhà họ Lương đã đóng cửa.
“Thật đáng tiếc.’’
Trần Chí Trân, người không mua được bánh, nói: “Họ làm bánh ngon như vậy, nghe
nói con cái đã đến Macao, họ cũng chuyển nhà, tất cả đều di cư đến Macao sống.”
Trần Chí Trân
về nhà, đương nhiên phải cùng nhau ăn cơm đoàn viên. Trần Khải Quang và Trần Vĩnh
Thành đang nói chuyện bên ngoài, trong phòng khách, ba cô gái không có quan hệ
huyết thống đang trò chuyện uống trà.
Ôn Tuệ Ninh mở
miệng: “Muốn ăn cũng không khó, hỏi xem bọn họ có mở tiệm bánh ở Macao không.
Nếu họ vẫn làm nghề cũ, có thể sai người đi mua, đi thuyền trở về, hương vị vẫn
giống nhau.”
Trần Chí Trân
giễu cợt: “Chị cho rằng em là Dương Quý Phi sao? Muốn 'Nhất kị Hồng Trần phi tử
tiếu'?* Chị à, nếu chị muốn làm Đường Minh Hoàng, em cũng không có phúc hưởng
thụ đâu. Chẳng qua chỉ là một cái bánh, không ăn được thì thôi, ở Hồng Kông có
nhiều tiệm bánh như vậy, nhất định sẽ có loại ngon hơn…”
*一骑红尘妃子笑 - câu này ở bài thứ 1 trong chùm thơ 3
bài Quá Hoa Thanh cung 过华清宫 của Đỗ Mục ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.