《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.
Phương Thanh
Chỉ của hiện tại đã không còn là Phương Thanh Chỉ khi còn học ở trường trung
học nữ sinh của nhà thờ trước đây nữa.
Những thứ được
tuyên truyền trong đó, cái gì mà bảo vệ thân thể mình trước khi kết hôn... đã
dần phai mờ trong tâm trí của Phương Thanh Chỉ.
Bản thân trường
trung học dành cho nữ của nhà thờ được thành lập để truyền bá giáo lý, học phí
thấp, với hy vọng dẫn dắt các nữ sinh trở thành tín đồ sùng đạo, từ đó mà ảnh
hưởng đến văn hóa, để truyền bá đến các gia đình bình thường.
Phương Thanh
Chỉ cho rằng mình không có duyên với Chúa, cô chưa thực sự tin vào thượng đế,
những gì giáo hội đã dạy, cũng không khắc sâu vào trong tâm trí cô.
Nhưng cũng
không có ai dạy cho cô những chuyện này.
Cô cũng không
biết, chân lại bị ảnh hưởng đến như vậy.
"Tôi muốn
nói rõ với ngài." Phương Thanh Chỉ cầm chiếc cúc áo sạch sẽ trong tay nói:
"Tối nay, tôi không biết Lương Kỳ Tụng cũng sẽ đi. Tôi nói chuyện với anh
ấy, cũng chỉ muốn nói rõ với anh ấy là từ đây về sau, tôi và anh ấy sẽ cắt đứt
quan hệ, không còn liên quan gì đến nhau nữa."
Trực giác của
Phương Thanh Chỉ nói cho cô biết cô phải làm rõ chuyện này, nếu không, sợ là
sau này cô sẽ phải chịu thiệt.
Ngày ngày đều
được hâm nóng, bây giờ cô cũng không còn cảm thấy bài xích chuyện này nữa. Cho
dù chuyện đó thật sự xảy ra thì sao, chính Trần Tu Trạch là người dẫn dắt cô
nếm trải mật ngọt, cũng chính là anh đã nói cho Phương Thanh Chỉ biết, đây
không phải là hy sinh, mà là niềm vui của cả hai.
Trần Tu Trạch
nửa nằm nửa ngồi, dựa vào chiếc gối dài màu chàm kiểu cũ, nói: "Tôi tin
em."
Phương Thanh
Chỉ nói: "Tôi còn đang học, nếu thực sự có con, thì không thể giữ
được."
Anh lên tiếng:
"Em đi đến bàn lấy hộp các - tông ở ngăn kéo ra."
Phương Thanh
Chỉ làm theo lời anh, ở bên trong có một miếng nhỏ hình vuông, trên đó có viết
tiếng Anh, cô chậm rãi đọc, nhưng đột nhiên dừng lại, vì bên trên xuất hiện chữ
mà cô chưa từng thấy.
"Condom."
Trần Tu Trạch đưa hộp giấy cho cô xem: "Ý là bao cao su, tiếng Anh của em
giỏi hơn tôi, em xem giúp tôi, phía trên có viết các bước sử dụng? Cụ thể là
nên sử dụng như thế nào?"
Phương Thanh
Chỉ xem các hình vẽ trên hộp giấy, đồng thời đọc mô tả, càng xem mặt càng đỏ:
"Thì ra vẫn còn có đồ như thế này."
Cô hoàn toàn
không biết.
Cô chỉ biết cậu
mợ của cô vẫn muốn sinh thêm con, tốt nhất là sinh được ba bốn con trai; cô chỉ
biết nhà hàng xóm có nhiều con, biết… thì ra vẫn còn có cách không có con.
Trần Tu Trạch
nói: "Em không muốn, tôi cũng không ép em. Tôi có rất nhiều em trai em
gái, nên cũng không nhất thiết phải có con cái."
Phương Thanh
Chỉ sững sờ.
Trước giờ cô
chưa từng nghe Trần Tu Trạch nói qua những lời này, cô lớn lên ở chợ, mọi người
xung quanh cô đều nói, nhiều con thì nhiều phúc, nên phải sinh nhiều con, cho
dù con sinh ra không bằng bánh bao xá xíu? Sinh nhiều một chút, thế nào cũng có
người nổi bật, tương lai sẽ dựa dẫm vào người đó để nuôi sống cả nhà.
Phương Thanh
Chỉ cũng hiểu rõ con cái cũng không phải là điều quan trọng nhất, nhiều con
nhiều phúc là điều bịa đặt, nhưng nghe thấy Trần Tu Trạch đối với chuyện con
cái không để tâm, thì đây cũng là lần đầu tiên cô nghe thấy.
Trần Tu Trạch
chậm rãi nói: "Nhưng em phải biết, nếu em muốn sinh con, thì cha của nó
nhất định phải là tôi."
Khi nghe câu
này, Phương Thanh Chỉ sững người.
"Chỉ có
thể là tôi." Trần Tu Trạch nhìn cô: "Những người khác không xứng để
em phải mạo hiểm sinh con."
Lúc nói những
chuyện này, vẻ mặt của Trần Tu Trạch rất nghiêm túc khiến cho Phương Thanh Chỉ
cảm thấy bất an. Bộ dạng ung dung, bình tĩnh của anh làm Phương Thanh Chỉ nảy
sinh rất nhiều ảo tưởng, giống như cả đời này của mình thật sự sẽ ở cùng và
quấn lấy anh.
Cô không nói,
chỉ im lặng làm theo hướng dẫn bằng tiếng Anh để mở nó.
Trần Tu Trạch
cứ nhìn chằm chằm và dò xét cô, trong quá trình này, anh chỉ nhẹ nhàng giúp đỡ,
khi thấy cô thực sự rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, bế tắc thì mới đưa
tay ra giúp đỡ. Phương Thanh Chỉ không biết có phải những người có đôi chân
khuyết tật sẽ như thế hay không, hay là anh muốn nhìn rõ thần sắc của cô. Đích
thực anh có thể dò xét mọi thứ về cô, giống như đang thưởng thức một đóa hoa
Quỳnh đang nở, nhìn nó nở như thế nào.
Phương Thanh
Chỉ không biết đối phương có thương hại mình hay không, trong đầu cô, lòng tự
trọng, sợ hãi và lo lắng đều biến mất theo sự thiếu hụt dưỡng khí. Giống như
trên thế gian này chỉ có hai người, xem ra lời nói của Trần Tu Trạch đã thành
sự thật, giờ phút này cô chỉ biết dựa dẫm vào anh, trong mắt chỉ có anh, cảm
giác tồn tại của anh quá mãnh liệt khiến cô không thể lơ là, hai tay cô đặt
trên vai Trần Tu Trạch, Phương Thanh Chỉ gọi tên anh.
"Tu
Trạch."
Trần Tu Trạch
giơ tay lên, ngón tay mang theo hương gió biển chạm vào má cô, anh hơi híp mắt
lại, hiển nhiên cảm giác của anh khác với người trước mặt: "Và ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).