《 Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT》
Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.
Bằng mọi giá.
Khi về phải
nghiêm túc giải thích một lần với anh vậy.
Hai gò má của
Phương Thanh Chỉ bị gió thổi đến lạnh, Lương Kỳ Tụng vẫn đang chăm chú nhìn cô,
bên trong khóe mắt còn vương ánh nước.
Vậy được rồi.
Nên nói rõ
ràng.
Phải giải quyết
tất cả từng chút một.
Phương Thanh
Chỉ trực tiếp hỏi: “Hôm nay anh đến đây tìm tôi là có chuyện gì vậy?”
Lương Kỳ Tụng
khô cằn đáp: “Tôi muốn nói rằng, tôi yêu em.”
Phương Thanh
Chỉ nói: “Tôi biết rồi, còn gì nữa không?”
Lương Kỳ Tụng
nói: “Tôi sẽ tìm cách cứu em...”
“Cứu?” Phương Thanh
Chỉ nghe thấy anh nói câu này, cười cười, nói: “Học trưởng, anh đã đọc quá
nhiều sách rồi, vẫn luôn nghĩ rằng thế giới này lý tưởng hệt như trong trang
sách viết.”
Lương Kỳ Tụng
mím chặt môi.
“Nhưng anh hãy
mở to mắt ra mà nhìn đi, bây giờ đã là thời đại nào rồi.” Phương Thanh Chỉ nói:
“139 năm về trước, nước Anh đưa quân đổ bộ xâm chiếm Khanh Khẩu, đã qua hơn một
trăm năm, giáo viên đã nói qua về phong trào phi thực dân hóa, anh chưa nghe
qua à? Hay anh nghĩ rằng nước Anh cho người Hoa chúng ta tham gia vào các hoạt
động chính trị là đã đủ rồi?”
Lương Kỳ Tụng
nói: “Em biết tôi hận nhất chính là những con quỷ dữ đó.”
“Vậy việc anh
đang làm được coi là gì hả?” Phương Thanh Chỉ cao giọng, cô rất ít khi tranh
luận với người khác, không phải vì cô không thể, mà cô lười phải thuyết phục
người khác, ai ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, đi thuyết phục ai đó bất
đồng quan điểm với mình đồng ý với cách nghĩ của bản thân là một chuyện cực kỳ
tốn sức và khó khăn: “Anh còn nhớ bản thân mình muốn điều gì à? Anh đã từng
nói, đợi đến khi người Anh rời đi, anh sẽ cố gắng vực dậy nền kinh tế của người
Hoa, một ngày nào đó, anh muốn đến nước Anh để kinh doanh, cầm lấy tiền của bọn
họ... anh đã quên hết rồi sao?”
Xương quai xanh
của Lương Kỳ Tụng đỏ ửng lên: “Tôi không quên.”
“Vậy thì đừng
đến sòng bạc nữa!" Phương Thanh Chỉ lạnh lùng liếc anh: “Tôi cũng chưa
từng gạt anh, anh có biết vì sao trước kia tôi phải đến nhờ cậy Trần Tu Trạch
không?”
Lương Kỳ Tụng
vội vàng hỏi: “Vì sao chứ?”
“Anh ta có tiền
có thế, gương mặt cũng đẹp, tuổi tác cũng quá lớn." Phương Thanh Chỉ nói:
“Người cậu Trọng Nhiên của tôi nghiện cờ bạc, đã thua cược rất nhiều tiền, muốn
ép tôi đóng phim người lớn.”
Lương Kỳ Tụng
phẫn nộ đến trợn tròn mắt: “Tên cầm thú không biết xấu hổ!"
“Là như vậy
đấy.” Phương Thanh Chỉ nói: “Anh xem, anh tức giận, chỉ có thể mắng ông ta là
tên cầm thú không biết xấu hổ, cùng lắm là tìm ông ta rồi tẩn cho một trận, còn
sau đó thì sao? Anh còn có thể làm được gì nữa hả? Ngoại trừ việc cực kỳ tức
giận với nhanh miệng chửi lên vài câu, anh cũng không thể nào giúp được tôi
cả.”
Khuôn mặt Lương
Kỳ Tụng lập tức trở nên trắng bệch, anh dùng ánh mắt đầy ngạc nhiên mà nhìn
Phương Thanh Chỉ.
“Nhưng Trần Tu
Trạch có thể!” Phương Thanh Chỉ nói: “Anh ta có thể để tôi sống mà không phải lo
sợ điều gì nữa cả, khiến cho tôi có thể không phải lo sợ xem liệu bản thân có
bị bán đi hay không, không cần lo rằng một buổi sáng nào đó mở mắt ra đã phải
đi quay mấy thứ không tốt… Thậm chí anh ta có thể cho người đi đòi nợ cậu mợ vì
tôi, bảo tôi tự tay mình chặt đứt ngón tay của cậu.”
Lương Kỳ Tụng
hỏi: “Em chặt thật à?”
“Nếu tôi chặt
thật thì sao? Mà không chặt thì lại như thế nào?” Phương Thanh Chỉ nói: “Cho
đến bây giờ, sau khi trải qua tất cả những chuyện đó, việc đầu tiên anh để ý
vẫn là những chuyện như vậy là phạm pháp, tàn nhẫn, có phải không? Thật ra anh
không hợp làm thương nhân một chút nào cả, Lương Kỳ Tụng, những thương nhân
lương thiện kiếm đâu cũng không ra tiền, anh hợp với ngành y hơn, hoặc là làm
cảnh sát, cứu giúp người khác, thay đổi không khí hiện tại, đừng để cho càng
nhiều người trở nên giống tôi nữa.”
Lương Kỳ Tụng
lẩm bẩm: “Có phải chỉ c� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).