“Người lớn tuổi chỗ này thường làm
thành một nhóm, ăn buffet thì chỉ cần mang bát, đũa là được rồi, nếu có khách
khác đến thì phải bê đồ ăn lên giúp.”
“Vâng.” Thư Hâm Mịch gật đầu.
Cô cẩn thận ghi nhớ những lời anh
nói, cô không muốn hỏi lại anh chỉ vì không hiểu tình hình.
Ngay cả Thư Hâm Mịch cũng không hiểu rõ suy nghĩ của
chính bản thân mình.
Sân thật sự rất lớn, Thư Hâm Mịch
hầu như phải chạy liên tục mới được, nhưng giữa trưa cũng không có nhiều khách
lắm, đa số là do họ đã ăn ở chỗ khác rồi.
Nhưng Thư Hâm Mịch vẫn cảm thấy
mệt, bởi vì cô chưa từng làm những việc
này trước đây.
Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, cô
ngồi phịch xuống ghế và quan sát cảnh tượng trong phòng bếp.
Thấy mẹ Thư đang bận rộn, Thư Hâm
Mịch lặng lẽ thở dài, người ta luôn nói kiếm tiền thật không dễ dàng nhưng khi
đó cô cũng chưa hiểu hết được. Bây giờ được tự mình trải nghiệm, cô mới thật sự
thấm thía được lời nói này.
Chàng trai từ phòng bếp đi ra, Thư
Hâm Mịch chỉ nhìn thoáng qua rồi cũng không thèm để ý nhiều. Hai người tiếp xúc
cũng không nhiều lắm, cho dù trong quán chỉ có hai người họ thôi thì họ cũng
không nói với nhau câu nào cả.
Có thể là do thái độ của Thư Hâm
Mịch đã làm anh không muốn nói chuyện với cô.
Không ngờ chàng trai lại đi đến cạnh
Thư Hâm Mịch, tim cô không hiểu vì sao
lại đập nhanh đến lạ thường. Anh định nói gì? Cô nên trả lời như thế nào đây?
Thư Hâm Mịch không ngừng tự hỏi
chính mình.
“Mệt không?” Chàng trai ngồi xuống chiếc ghế
bên cạnh cô, chậm rãi hỏi.
Hai người bất ngờ nhìn nhau, Thư Hâm
Mịch lúng túng nhìn chỗ khác, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ừm”
Chàng trai cong môi cười nói: “Em
học 'hộ sinh' nên sẽ càng bận rộn và mệt người hơn, lại còn phải thức khuya
nhiều. Có rất nhiều người sinh con vào ban đêm có phải không?”
Thư Hâm Mịch gật gật đầu.
Anh vẫn còn nhớ rõ cô học 'hộ sinh'.
Thư Hâm Mịch khẽ cong khóe miệng.
Nhưng cũng chỉ mới mấy giờ trôi qua
thôi, anh ấy nhớ rõ cũng chẳng có gì lạ, không cần phải … vui mừng như thế này.
Nghĩ lại hình như đúng thế thật,
nhưng thật sự lúc đó cô cũng có hơi vui sướng vì chuyện đó.
“Em nghỉ ngơi một chút đi, buổi
chiều còn bận rộn hơn đó.” Chàng trai đứng dậy thu dọn bát đĩa, khăn trải bàn.
Một mình anh ấy đã hoàn thành luôn
cả phần công việc của Thư Hâm Mịch.
Thư Hâm Mịch muốn nói cô không cần
nghỉ ngơi, cô muốn giúp anh nhưng cô rối rắm một lúc cũng không biết phải nên
mở miệng như thế nào.
Tới buổi chiều, Thư Hâm Mịch mới
biết được thì ra lại bận rộn và mệt như vậy.
Nơi này nhìn chung thì có quy mô rất
lớn.
Từng nhóm người lớn tuổi tiến vào,
lấy đĩa của mình, dũng đũa gõ nhẹ và nói đến giờ ăn cơm.
Nhìn cô trông rất nhỏ nhắn, ở trong
đám người quả thực rất khó để thấy. Chàng trai đi đến cạnh và đưa cho cô một
chồng bát trong suốt dùng một lần: “Em đến đứng ở cái tủ phía trước đi, có
người đến lấy bát thì em đưa cho họ, nếu không sẽ có nhiều người chen lấn, xô
đẩy em đó.” Trong lòng Thư Hâm Mịch có chút nhộn nhạo, nhưng cô thật sự quá
ngại ngùng rồi, chỉ biết gật đầu và ngoan ngoãn nghe theo. Dù cô đã tránh xa
đám đông nhưng anh vẫn không yên tâm lắm, thỉnh thoảng sẽ đứng trước mặt cô để
giúp cô cản đám người đó. Người lớn tuổi ở các thành phố lớn yêu cầu rất nhiều,
bát đĩa đều phải là đồ dùng một lần. Thư Hâm Mịch gặp phải một bà lão có thái
độ không tốt chút nào, bà ta gần như là “cướp” bát đĩa trong tay Thư Hâm Mịch
mà cầm đi.
Truyện được Team Calantha dịch và
được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.