Mặt của cô chắc chắn là đang đỏ. Cô thấy mặt
mình đang rất nóng, giống như xung quanh toàn là lửa vậy, nó làm cho cơ thể cô
không cử động được.
Cô thật sự rất dễ xấu hổ.
Nhiều người thì càng làm càng nhanh,
vài người bọn họ đã nhanh chóng lột đậu xong hết cả rồi.
Bóc đậu xong thì được nghỉ ngơi một
lúc, ông chủ cho bọn họ lên lầu hai uống trà và nghỉ ngơi một lát.
Quán trà ở tầng hai có cửa sổ rất lớn, từ đây
có thể thấy được cảnh đường phố và phong cảnh tươi mát bên ngoài.
Ngoài cửa sổ trời đã bắt đầu mưa, có
sương mù khắp nơi nên rất khó để nhìn rõ được những đỉnh núi ở xa.
Mẹ Thư và mấy cô dì ngồi nói chuyện
với nhau. Thư Hâm Mịch ngồi chơi điện thoại trên sô pha bên cạnh mẹ cô .
Trong lúc náo nhiệt, Thư Hâm Mịch ngồi im lặng
một mình, như thể cô đã tách ra khỏi bọn họ.
Một lát sau anh cũng lên lầu, ngồi
nói chuyện nhiệt tình với họ.
Thư Hâm Mịch có lẽ là người lạc lõng
nhất chỗ này.
Các cô dì đến đây rồi trở về, cuối
cùng quán trà chỉ còn lại Thư Hâm Mịch, mẹ cô, hai dì khác và cậu thiếu niên
ấy.
“Cô từ đâu đến ạ?” Anh hỏi mẹ cô.
Mẹ Thư nói: “Thị trấn ở huyện này
đây, em của cháu nói thế.”
“Cháu ở quận 4.”
“Em gái này trông có vẻ còn nhỏ.”
Thư Hâm Mịch liền ngẩng đầu nhìn
anh.
Hiện tại Thư Hâm Mịch rất nhạy cảm
với từ “em gái” này.
Cả hai người đều nhìn Thư Hâm Mịch,
cô biết anh là đang nói tới cô.
Mẹ Thư nhìn thoáng qua Thư Hâm Mịch:
“Cũng không còn nhỏ nữa, đã 19 tuổi
rồi.”
“À.” Anh nói tiếp: “Vậy em ấy nhỏ hơn cháu 3 tuổi, cháu nhìn cứ tưởng
nhỏ hơn 6 tuổi cơ.”
“Vậy là cháu cũng chỉ mới hơn hai
mươi thôi sao, đúng là nhìn con bé có hơi nhỏ thật.”
“Vâng cô, cháu 22 tuổi.”
.
. . . . .
Hai người nói chuyện rất nhiều, từ chuyện học đến chuyện đời, mặc dù Thư
Hâm Mịch xem điện thoại nhưng đầu óc lại đang chú ý vào nội dung cuộc nói
chuyện của họ. Điện thoại có tin nhắn được gửi đến.
Cô xem qua một lát cũng không trả
lời.
Cô nghe bọn họ nói chuyện thì biết được anh ở
quận 4, mới vừa tốt nghiệp đại học, chuyên ngành sư phạm, năm nay 22 tuổi, hơn
Thư Hâm Mịch cô 3 tuổi.
Anh cũng biết cô bé này qua lời của
mẹ Thư, nhưng anh không chú ý đến tâm tư
của Thư Hâm Mịch, cũng sẽ không cố ý tìm hiểu.
Chẳng qua là hỏi thăm trò chuyện một chút
thôi.
Sau khi nghỉ ngơi gần 2 giờ, bọn họ
bắt đầu làm cơm trưa.
Hai cô gái đã rời đi buổi sáng, nên
hiện tại chỉ có Thư Hâm Mịch và anh là cùng lứa tuổi với nhau.
Ông chủ dẫn Thư Hâm Mịch đi vòng quanh sân:
“Cô gái, cô có thể làm người bán hàng không, sau này có thể giúp đỡ cậu ấy.”
“Được ạ.” Thư Hâm Mịch ngoan ngoãn gật đầu nói.
Ông chủ chia việc xong thì sau đó đi
vào phòng bếp, cũng không nói rõ Thư Hâm Mịch cần làm những gì.
Thư Hâm Mịch mấp máy môi, không biết có nên
hỏi anh hay không.
Một điếu thuốc kẹp giữa ngón tay
thon dài của chàng trai, phát ra ánh đỏ tươi. Anh vừa bước đến đây, Thư Hâm
Mịch liền cảm thấy có làn khói phảng phất ở chỗ bọn họ.
Thư Hâm Mịch mới ngửi một chút thôi đã bị sặc
khói, ho khan.
Chàng trai nhanh chóng dập điếu
thuốc, vứt nửa điếu còn lại vào thùng rác bên cạnh.
“Thật ngại quá.”
Thư Hâm Mịch lắc lắc đầu: “Không
sao.”
Im lặng một lúc, anh nói với Thư Hâm Mịch về
nơi làm việc, anh nói: “Em gái, khách nơi này đa số là người lớn tuổi, nói hơi
nhiều chút, đi qua đi lại cũng nhiều, có việc gì thì cứ đến tìm tôi.”
Truyện được Team Calantha dịch và
được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.