Thư Hâm Mịch mím môi không nói lời
nào, vì phục vụ rất nhiều người cho nên
không ít thì nhiều cũng sẽ có lần thấy oan ức.
Cô cũng không giống như người nói
dối.
“Này, cái bà kia, cái thái độ giật
bát đũa vừa nãy là thế nào?’’ Chàng trai nhanh chóng bước đến.
Mặt của anh gần như không có chút
cảm xúc nào. Con ngươi đen nhánh nhìn có chút hung dữ.
Chắc là anh ấy tức giận rồi.
Thư Hâm Mịch từng nhìn qua anh cùng
với mấy bà cô cười nói chuyện, nhưng chưa bao giờ thấy anh trừng mắt tức giận
như thế này, nói thật thì có hơi đáng sợ thật.
Cái bà kia thấy anh như thế thì có chút sửng sốt, nhưng nhìn sơ qua thì bà ta cũng không phải là người dễ
chọc vào, tính tình không tốt, lại còn có chút đanh đá.
“Aiya, mày! cái thằng này có thái độ gì đây, bọn tao là khách,
bọn tao có thái độ như nào thì đó việc của bọn tao, chúng mày là phục vụ thì
chỉ cần nghe là được.”
“Vậy sao?” Chàng trai nhếch miệng
hỏi lại.
Bà ta còn muốn nói gì đó thì chàng
trai đã cắt lời: “Muốn ăn thì ăn, không ăn thì cút.”
Bà già đó xem ra còn có chút khí
thế, cầm lấy cái mâm thức ăn của mình rồi hùng hùng hổ hổ đi ra sảnh lớn.
Thư Hâm Mịch cho là chuyện này cứ
thế mà qua rồi, cuối cùng cũng không có gì nghiêm trọng cả.
Buổi chiều, sau khi tiệc buffet dành
cho người lớn tuổi kết thúc thì công nhân bọn họ mới được ăn cơm trưa.
Đến lúc ăn cơm, nhân viên quầy rượu
và nhân viên quán ăn đều đã đến cả, toàn bộ nhân viên và ông chủ đều đã ngồi
đầy cả hai bàn.
Thư Hâm Mịch vừa hay lại ngồi cùng
bàn với chàng trai kia, người ngồi cùng còn có một chị gái ở quầy rượu.
“Giang Diên, hôm nay thế mà lại cãi
nhau với khách à.” Chị gái ở quầy rượu tiện tay gắp cho mình một miếng thịt.
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).