Tên gì? Nên gọi như thế nào? Thư Hâm
Mịch còn chưa nghĩ ra thì đã nhanh chóng
bỏ cuộc, giả bộ không nhìn thấy là tốt nhất.
"Em gái, bên này là nước
nóng." chàng trai vừa cất lời đã dọa Thư Hâm Mịch sợ hết hồn.
"A." Thư Hâm Mịch gật đầu.
Cô biết mình có chỗ bất lịch sự,
nhưng nói chuyện với người lạ thì cô cần
phải có rất nhiều can đảm và quyết tâm mới được.
Mỗi lần trả lời cũng đều phải dũng
cảm lắm, muốn cô chủ động nói chuyện thì chi bằng lấy cái mạng này của cô cho rồi đi.
Một lát sau, trong phòng không còn
bất cứ âm thanh nào, cô nghĩ chàng trai kia đã rời đi rồi.
Vừa định ngẩng đầu lên thì chàng
trai đã cầm đến một đôi bao tay: "Em mang găng tay vào đi, tay ngâm lâu
trong nước sẽ không tốt đâu."
Thư Hâm Mịch kinh hồn bạt vía còn
chưa hoàn hồn, lúng ta lúng túng gật đầu.
chàng trai cười cười, hình như có
chút vui vẻ. Thư Hâm Mịch còn chưa kịp nhìn thì anh đã đi ra khỏi phòng.
Sau khi dọn dẹp nhà bếp xong, ông
chủ sắp xếp công việc cho bọn họ, công việc họ cần làm là tách hạt đậu.
Bên ngoài khách sạn có một con đập
rất lớn, kéo túi đậu hà lan siêu to vào để tách vỏ, xung quanh con đập đã có
rất nhiều khách du lịch tụ tập vui chơi, tắm nắng.
Thế giới của người trưởng thành luôn
có khác biệt rất lớn. Mẹ Thư vừa đến, nhưng đã nhanh chóng kết giao và làm quen
được với rất nhiều người rồi.
Thư Hâm Mịch không biết như thế nào,
trong lòng cảm thấy mình vô cùng thất bại, ngay cả việc dễ dàng như nói chuyện
trôi chảy trước mặt người lạ cô cũng không làm được, chứ đừng nói đùa giỡn kết
thân với người ta.
Mãi đến khi hai cô gái rời đi, chàng
trai mới chậm rãi trở lại.
Chủ đề nói chuyện của các dì lại
chuyển sang hai cô bé kia, nói hai cô bé ngoan ngoãn, rất có năng lực, nói
chuyện cũng thú vị.
chàng trai đứng bên cạnh tay đút túi
quần, thỉnh thoảng nói vào vài câu, nói về chuyện cùng làm việc với hai cô bé
vô cùng vui vẻ.
"Giang Diên, hồi nãy tôi có
thấy mấy quả táo trên bàn, cậu giúp tôi lấy nó lại đây với" Một dì bên
cạnh nói.
"Được ạ." Giang Diên đi về
phía phòng bếp.
Nhanh chóng cầm ra một cái túi:
"Dì Dương, còn hai người, một quả cho em gái nha."
Thư Hâm Mịch ngẩng đầu nhìn xung
quanh, một lúc lâu mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, em gái anh nói là cô.
chàng trai lấy một quả táo ném sang
cho Dì Dương: "Dì Dương, nhận lấy."
Dì Dương vươn tay đón lấy, trái táo
rơi từ trên tay xuống đất rồi lăn ra ngoài.
Nhận thấy được tình hình, trái tim
Thư Hâm Mịch bỗng thắt chặt lại, nhỡ như anh ném quả táo đó cho mình, quả táo
lăn đi, có phải cô sẽ điên cuồng đuổi theo quả táo ấy hay không.
Thật xấu hổ khi nghĩ đến cảnh đó.
Thư Hâm Mịch thà rằng không cần quả
táo kia.
"Em gái, sao vậy?" đầu
óc Thư Hâm Mịch vẫn đang trên mây thì
một bóng dáng cao lớn đã xuất hiện trước mắt.
Thư Hâm Mịch ngẩng đầu: "Cảm
ơn, em không ăn đâu."
Bởi vì quá xấu hổ nên làm cho giọng cô cũng run rẩy.
"Em gái, ăn đi, ngọt lắm."
Dì Dương vừa ăn vừa đưa táo sang cho cô.
Thư Hâm Mịch chỉ có thể ngại ngùng
cười gượng vài tiếng.
"Em gái này rất dễ xấu hổ đó
nha." Mẹ Thư nói.
"Bắt lấy nè." chàng trai
đưa táo lên, thiếu chút nữa đã trực tiếp nhét vào tay Thư Hâm Mịch luôn rồi.
"Em gái, này là anh trai cho
con, con thích thì lấy." Mẹ Thư đi theo các dì cũng gọi Thư Hâm Mịch là em
gái.
Cô khẽ cười, nhận quả táo trong tay
chàng trai: "Cảm ơn …"
Thư Hâm Mịch gật đầu.
Truyện được Team Calantha dịch và
được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.