Qua giờ ăn sáng, Thư Hâm Mịch cũng
vừa đến. Bên trong đại sảnh đang có vài người trẻ tuổi tất bật làm việc, người
lau bàn, kẻ lau nhà.
Một cậu trai, hai cô gái trông cũng
không hơn kém tuổi so với Thư Hâm Mịch là bao.
Trong hoàn cảnh xa lạ như vậy, Thư
Hâm Mịch có chút lo lắng bất an, chỉ biết cố gắng đi nép vào sau lưng mẹ.
Đại sảnh rất lớn làm đầu óc hai
người rối mù, không biết phải đi lối nào để đến phòng bếp.
Một chiếc đồng hồ đo nhiệt độ treo
trước phòng hiển thị nhiệt độ là 37°C.
Đột nhiên cậu trai đặt chổi xuống
rồi đi qua bên này.
"Chào cô, cô đến để làm nhân
viên tạm thời ạ?”
Mẹ Thư nghe vậy cười nói: "Là
cô, không biết phòng bếp của mọi người ở đâu ha?"
Giọng nói của anh rất êm tai, vừa
trong trẻo vừa ấm áp. Giọng nói cất lên ẩn chứa sự dịu dàng trong sáng, giống
như cành liễu nhẹ nhàng vuốt ve trái tim của Thư Hâm Mịch.
Thư Hâm Mịch không nói gì, nhưng
giấu người sau lưng mẹ âm thầm đánh giá người kia.
Thiếu niên cao gầy, anh mặc một cái
áo thun màu trắng và buộc tạp dề rất ra dáng, trên đó còn thêu một con nhím nhỏ
ngốc nghếch đáng yêu.
"Thưa cô, cô đưa đồ cho con
đi." Thiếu niên chạy đến đón lấy đồ trên tay mẹ Thư: "Con dẫn mọi
người đi gặp ông chủ.”
Mẹ Thư đưa cái túi cho thiếu niên:
"Vậy thì cảm ơn cậu nhé."
Bà quay đầu nhìn về phía Thư Hâm
Mịch: "Con đi theo anh cất đồ đi."
Thư Hâm Mịch mím môi nhìn thiếu niên
không nói gì.
Thiếu niên cũng không bận tâm, nhẹ
nhàng cười, thuận tay lấy luôn túi đồ trong tay Thư Hâm Mịch.
Thư Hâm Mịch không nói gì, thiếu
niên cũng không lên tiếng, mẹ Thư nhìn cô một chút: "Nói cảm ơn anh
nào."
Thư Hâm Mịch mấp máy miệng, nhưng
chữ cứ nghẹn mãi trong cổ họng không nói ra được nửa chữ.
Thiếu niên lắc đầu nói không có gì,
sau đó dẫn hai người vào phòng bếp. Trong phòng đang có một người phụ nữ trung
niên vào một người đàn ông đang vô cùng bận rộn.
"Chú Trương, hai người họ đến
rồi." Thiếu niên gọi người đàn ông.
Người đàn ông buông giẻ lau xuống:
"Hai người ngồi chờ một chút. Lát nữa tôi sẽ phân việc."
"Giang Diên, cậu giúp bọn họ
sắp xếp đồ đạc để lên tủ lạnh, sau đó giúp bọn họ đo nhiệt độ nhé.”
Thiếu niên đáp một tiếng, xách đồ đi
vào bên trong, đặt đồ đạc lên tủ lạnh.
Thư Hâm Mịch nhỏ xíu, đi sát phía
sau thiếu niên, thỉnh thoảng nhìn về phía mẹ.
Cô đeo một cái túi nhỏ. Thiếu niên
chỉ cái túi, nói: "Đưa cái túi này đây anh cất luôn cho."
"Vâng." Thư Hâm Mịch đáp
nhỏ xíu, không biết thiếu niên có nghe được không.
Anh đứng trước mặt cô, chờ cô luống
cuống tháo túi xách: "Cảm ơn." Thư Hâm Mịch yếu ớt nói một câu.
Thiếu niên không nói gì, nhẹ giọng
cười, cất túi xong lấy đồ đo nhiệt độ cho trẻ em từ trong tủ lạnh ra.
Có lẽ là đo nhiệt độ cổ tay, Thư Hâm
Mịch thò cổ tay trắng nõn ra.
Nhiệt độ của cơ thể hiển thị:
37,2°C.
Anh cười nhẹ, nói: "Không sao,
mới đến ai cũng thế."
Tuy rằng ông chủ bảo nghỉ ngơi một
xíu, nhưng làm việc cốt yếu phải siêng năng, mẹ Thư vẫn nhắc nhở Thư Hâm Mịch
đi phụ các dì rửa chén.
Thư Hâm Mịch ngoan ngoãn đi vào
phòng phụ bếp. Có lẽ người lớn cũng không thích rửa chén. Chẳng mấy chốc trong
phòng chỉ còn mỗi Thư Hâm Mịch.
Nhưng cô rất vui vẻ, thậm chí phải
rửa chén hàng ngày cô cũng vui lòng.
Cô thật sự không thích xã hội, không
muốn giao tiếp với người khác.
Cô không biết phải nói gì, không
biết trả lời người khác như thế nào, vì vậy người khác cảm thấy cô không hợp
nói chuyện.
Thật ra Thư Hâm Mịch cũng muốn hòa
vào tập thể, nhưng tính cách của bản thân lại không cho phép.
Trước kia học trung học, bạn bè
trong lớp ai cũng bảo cô lạnh lùng, nói trông cô như cấm người lạ đến gần vậy.
Thư Hâm Mịch khóc không ra nước mắt,
cô chỉ không biết trả lời thế nào nên mới im lặng mà thôi.
…
Một lát sau, thiếu niên bê chồng
chén đi vào, Thư Hâm Mịch nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu rửa chén.
Truyện được Team Calantha dịch và
được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.