Làn gió buổi sáng thổi qua ấm áp,
hơi nóng cuối hè còn vương lại trong không khí, nước mưa đêm qua đọng lại trên
những cánh hoa nhỏ dại ngoài cửa sổ, lung lay như sắp rụng...
Thư Hâm Mịch mặc một chiếc áo sơ mi
cổ tròn màu trắng tinh khiết, kết hợp với một chiếc quần yếm rộng màu sáng,
trên tay cầm một chiếc túi lớn vội vã chạy đến bến xe buýt.
Đài Trung.
"Con lấy đồ xong chưa? Khóa cửa
chưa?"
Mẹ Thư nhìn thấy con gái đi tới, bà
vừa hỏi vừa bước nhanh đến cầm lấy đồ trên tay cô.
Thư Hâm Mịch gật đầu, ngoan ngoãn
trả lời: "Con lấy đồ xong rồi mẹ, cũng khóa cửa rồi."
Họ đứng ở trạm xe buýt đợi mấy phút
thì xe buýt đến.
Thư Hâm Mịch xách hành lý và ngồi
lên xe cùng với mẹ. Cô lấy điện thoại ra xem giờ, mới bảy giờ sáng.
Bây giờ là kỳ nghỉ hè, thời gian này
không có nhiều người trên xe buýt, chỉ có một vài người ở đây.
Hầu hết bọn họ đều dựa lưng vào ghế rồi ngủ thiếp đi, chỉ có Thư Hâm Mịch lại không ngủ được.
"Nghe nói dạo này là bận nhất,
Dao nhi, con làm được không?"
Mẹ Thư vẫn không yên tâm, hỏi đi hỏi
lại.
Thực ra trong lòng Thư Hâm Mịch cũng
không biết phải làm sao, lo lắng đến mức không ngủ được, nhưng bây giờ cô đã
lớn rồi, cũng nên giúp bố mẹ chia sẻ gánh nặng rồi.
"Mẹ yên tâm nha, còn có mẹ
mà."
Thư Hâm Mịch cố gắng nở nụ cười, không muốn mẹ
nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
Người ta nói con nhà nghèo phải sớm
gánh vác gia đình, Thư Hâm Mịch dưới sự che chở của cha mẹ đã sống một cuộc
sống ổn định và hạnh phúc quá lâu rồi, bây giờ cũng nên học cách gánh vác rồi.
Cô ấy là sinh viên năm nhất của một
trường đại học. Hoàn cảnh gia đình từ nhỏ đã không tốt lắm, nhưng gia đình luôn
hạnh phúc và vui vẻ, tư tưởng của bố mẹ cô cũng tương đối tiến bộ.
Khi Thư Hâm Mịch và em gái đang học
tiểu học, bố mẹ đã thuê một căn nhà ba phòng ngủ ở thị trấn huyện, nói rằng vì
muốn để cho họ có một môi trường học tập tốt.
Thuê căn nhà được hơn mười năm, hiện
Thư Hâm Mịch và em gái đều đang học đại học, bố mẹ cũng quyết định mua một căn
nhà khác.
Sau khi đưa ra quyết định này, họ đã
nhanh chóng bắt tay vào hành động, mua một căn nhà trong khu phòng học bằng một
khoản vay.
Thư Hâm Mịch và em gái vừa mới vào
đại học cho nên cũng vì vậy mà áp lực của các thành viên trong gia đình đều rất
lớn.
Thư Hâm Mịch không có bài tập về nhà
trong những ngày nghỉ cho nên vừa tan học thì
cô ấy đã ra ngoài làm việc với mẹ.
Cô ấy là một cô gái cực kỳ chậm
chạp, bạn bè tốt của cô đều là những tình bạn chân chính phải mất rất nhiều
thời gian mới xây dựng được.
Dù lần này có đi cùng mẹ thì cô vẫn
cảm thấy rất sợ hãi, một mình suy nghĩ rất nhiều trên xe buýt.
Suy nghĩ nên hòa đồng với những
người phục vụ khác như thế nào, nên xưng hô với ông chủ ra sao.
Hai giờ sau, xe buýt đến điểm dừng
cuối cùng và họ cũng đã đến nơi.
Lúc này trên xe chỉ còn hai ba
người.
Hành khách trên xe buýt đều là công
nhân bán thời gian, dọc đường mọi người
đều lần lượt xuống xe.
Đây là nơi thịnh vượng nhất ở Tiểu
Kính, mặc dù mấy người Thư Hâm Mịch đến từ thị trấn huyện.Nhưng kinh tế trong
thị trấn huyện kém xa so với nơi này, nơi đây thu hút rất nhiều khách du lịch,
bây giờ lại là mùa du lịch cao điểm,
khách du lịch đến và đi rất nhiều.
Họ dừng lại ở lối vào của một khách sạn
nhộn nhịp, mẹ Thư ngước nhìn tấm biển và nói: "Dao nhi, chính là nơi
này."
Thư Hâm Mịch giúp mẹ mang đồ đến cửa
hàng, nơi họ làm việc là một khách sạn lớn, nội dung công việc chủ yếu là phụ
bếp, làm bữa sáng,bữa trưa và bữa tối.
Ở tầng một của khách sạn là sảnh
lớn, khách thường dùng bữa ở đó, trước kia hẳn là phải có bốn đến năm mươi cái
bàn tròn rất lớn.
Truyện được Team Calantha dịch và
được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.