Xuyên Thành Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 6.


1 năm



Dịch: Bát đũa rơi vỡ

Tôi và Tống Quyện đã sống chung với nhau được vài tháng, một hôm cha Hứa đột nhiên gọi điện thoại tới, bảo tôi về nhà ăn một bữa cơm. 

Trong tiểu thuyết gốc không miêu tả nhiều về gia đình Hứa Gia Nhiên, nhưng hình như cha Hứa đối xử với cô ấy cũng không tồi. 

Hơn nữa tôi từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, vẫn luôn có một nỗi khao khát khó tả đối với thứ gọi là “tình cảm gia đình”, vì vậy lập tức đồng ý.

Nói là bữa ăn gia đình, nhưng khi tôi đến lại phát hiện ra rằng Cận Niên cũng ở đây.

Tôi nhìn Hứa Yên Yên rồi lại quay sang nhìn hắn, đột nhiên hiểu ra điều gì bèn hào phóng chào hỏi: “Chào em rể.”

Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Cha Hứa kéo tôi: “Nói linh tinh cái gì vậy, gọi là sếp Cận.” 

Tôi có chút thất vọng vỗ vỗ vào vai Cận Niên: “Sao anh còn chưa theo đuổi thành công vậy, cố gắng hơn nhé!” 

Hắn ta và Hứa Yên Yên, một thằng thần kinh, một con trà đào, tốt nhất là cả đời hãy quấn lấy nhau, đừng có làm ảnh hưởng đến người khác.

Cha Hứa đẩy đẩy tôi: “Nhiên Nhiên, vào bếp lấy bát đi.”

Sau khi tôi cầm hai cái bát ra, phát hiện có gì đó không đúng lắm.

Nhiều người như vậy, tại sao chỉ có mình tôi phải đi lấy chứ.

“Ây, tôi bảo này, để tôi mua cho mỗi người một chiếc xe lăn nhé.”

Hứa Yên Yên: “Nói cái gì thế, chúng tôi cũng không bị què.”

Tôi cười gằn một tiếng: “Nếu đã không què thì sao lại không tự đi lấy đi? Còn đợi người khác mớm cho ăn à?” 

Hứa Yên Yên ở nhà cũng lột bỏ lớp ngụy trang dịu dàng thường ngày, dùng giọng điệu giễu cợt nói: “Bình thường những chuyện này chẳng phải đều do chị làm sao?”

Tôi bưng bát lên múc một thìa cháo nóng hổi, sau đó bất ngờ bóp mồm cô ta tống hết vào. 

“Hứa Gia Nhiên, chị điên rồi sao!” Hứa Yên Yên bị bỏng lộ ra vẻ mặt hung ác. 

Tôi vô tội chớp chớp đôi mắt to tròn: “Em gái, là em nhờ chị đút cho mà.” 

Giữa tiếng ồn ào, Cận Niên nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên mở miệng: “Em và Tống Quyện đã kết hôn rồi?”

“Phải.” Tôi sảng khoái đáp lại, thậm chí còn có chút tự hào.

“Mấy ngày nay tôi vẫn luôn chờ em chủ động tới tìm tôi, nhưng em không tới.” 

Ánh mắt Cận Niên sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tôi bị hắn nhìn tới nỗi cảm thấy cực kỳ không thoải mái, đang định quay người rời đi thì bị cha Hứa ngăn lại.

“Cận tổng cầu hôn con, con không đồng ý. Cuối cùng lại đi gả cho tên thiếu gia lông bông kia! Nhiên Nhiên, con càng ngày càng không hiểu lý lẽ rồi đó!” 

“Cha, con thích ai là quyền tự do của con.” Tôi dừng một chút, nhìn về phía Cận Niên: “Hơn nữa đối với con, Tống Quyện rất tốt.”

Một thằng thần kinh mất trí nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật cũng xứng so với Tống Quyện của tôi sao?

Ai cho hắn cái mặt mũi đó vậy!

“Bye, bữa ăn này tôi chẳng muốn ăn đâu.”

Tôi tức giận đá tung cửa đi ra ngoài, phát hiện Cận Niên cũng đi ra theo.

Tôi không thèm để ý một mình đi phăm phăm về phía trước, đột nhiên nghe thấy giọng nói vô cảm của hắn vang lên từ phía sau lưng.

“Em ly hôn với Tống Quyện đi.”

“Cái gì?” Tôi hoài nghi tai mình có vấn đề.

Vẻ mặt của Cận Niên trông như thể hắn đã nhượng bộ rất nhiều: “Hứa Gia Nhiên, tôi không hiểu tại sao em lại đi kết hôn với Tống Quyện. Vậy những lời thề non hẹn biển mà trước kia em đã nói với tôi thì là cái gì?”

“Ặc, chắc là thành ngữ đấy.”

Cận Niên hình như không nhìn thấy sự chán ghét đong đầy trong mắt tôi, lấy ra một hộp nhẫn: “Em kết hôn với hắn mà ngay cả một cái đám cưới cũng không có. Nhưng tôi không như vậy, tôi sẽ cho em một đám cưới hoành tráng nhất thành phố này.”

“……”

Tôi thực sự không thể lý giải nổi mạch máu não của tên bá đạo tổng tài trong truyện ngược văn này: “Cận Niên, anh rõ ràng không hề thích tôi, người anh thích là Hứa Yên Yên, tại sao anh cứ khăng khăng muốn kết hôn với tôi làm gì?”  

“Tôi không thích em.” Cận Niên nói bằng ngữ khí dịu dàng, nhưng trong mắt lại không giấu nổi sự điên cuồng: “Nhưng em nhất định phải là của tôi.”

Cái loại ánh mắt giống như bị coi thành một món đồ chơi mà đánh giá này khiến tôi sởn cả da gà, không khỏi lui về phía sau hai bước.

“Cận Niên, tôi không thuộc về ai cả, tôi là người tự do.”

Cận Niên không hề bị lay động, giọng điệu vẫn cuồng nhiệt như trước: “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi cho em ba tháng suy nghĩ. Rời khỏi hắn, sẽ tốt cho cả hai người.” 

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng còi xe.

Tống Quyện từ trên xe bước xuống, đứng chắn trước mặt tôi rồi lạnh lùng nhìn về phía Cận Niên: “Anh muốn làm gì?”

Tên kia lại tiếp tục khoác lên nụ cười ôn hòa: “Chỉ là tán gẫu mà thôi.”

Tống Quyện nghiêm giọng nói: “Xin lỗi, con người tôi đây rất ghen tuông, không chịu được cảnh bà xã của mình bị một người đàn ông khác ngoài mình ra lôi lôi kéo kéo. Nhìn thấy là muốn đánh người.”

“Quai Quai, chúng ta đi thôi.” 

“Vâng.” 

Cận Niên cau mày: “Anh gọi cô ấy là gì?”  

Tống Quyện ôm eo tôi, bá đạo khẳng định chủ quyền: “Cách gọi yêu giữa vợ chồng với nhau mà thôi, ngay cả cái này mà Cận tổng cũng muốn nghe à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play