Xuyên Thành Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 5.


1 năm



Dịch: Bát đũa rơi vỡ

Ở chung với Tống Quyện trong một thời gian dài, tôi mới phát hiện ra anh chàng này là một tên cuồng công việc.

Bề ngoài trông thì có vẻ lười nhác uể oải, suốt ngày chơi bời lêu lổng, nhưng thực chất bên trong lại nỗ lực hơn bất cứ ai. 

Tôi tự kinh doanh cửa hàng hoa của riêng mình, bình thường rất hiếm khi đến công ty của anh ấy.

Mỗi lần đến cơ bản đều là để đưa tài liệu cho anh.

Nhưng lần này khi đến đưa tài liệu, tôi lại thấy trong phòng làm việc của Tống Quyện ngoài anh ra còn có một người khác nữa —— là Hứa Yên Yên.

Trong tiểu thuyết gốc đã từng đề cập rằng Hứa Yên Yên và Tống Quyện tốt nghiệp cùng một trường đại học.

Tống Quyện là đàn anh của cô ta, sau này lại trở thành sếp.

Tống Quyện tính cách cô độc, cực yêu thích những môn thể thao mạo hiểm chết người, hung hãn muốn chết.

Hứa Yên Yên vừa mới gia nhập công ty, tính cách dịu dàng điềm tĩnh, yếu đuối mềm mại, rất thích đi theo phía sau anh hỏi nọ hỏi kia. 

Giống như một tia sáng rọi vào cuộc đời xám xịt và tẻ nhạt của anh.

Thời gian qua đi, Tống Quyện dần nảy sinh vài phần tình cảm dị dạng với Hứa Yên Yên.

Nhưng bởi vì mối quan hệ giữa Cận Niên và Hứa Yên Yên nên anh vẫn luôn chôn sâu phần tình cảm này tận đáy lòng.

Thậm chí vì vậy mà cả đời không cưới.

Mặc dù trước khi tuyến tình cảm giữa Hứa Yên Yên và Tống Quyện xảy ra thì tôi đã gặp anh trước, lại còn kết hôn với anh.

Nhưng sức mạnh của cốt truyện luôn vô cùng mạnh mẽ.

Liệu có khi nào cho dù tôi có cố gắng đến đâu thì cũng không thể thay đổi hướng đi của tiểu thuyết hay không?

Ý nghĩ đó khiến tôi không rét mà run.

“Quai Quai, sao còn không vào đi.”

Tống Quyện vừa dứt lời, ánh mắt của Hứa Yên Yên lập tức hướng về phía tôi, có chút kinh ngạc nói: “Hứa… chị, sao chị lại ở đây?”

Tôi đưa tài liệu cho Tống Quyện, còn chưa kịp mở miệng đã bị anh dùng một tay quấn lấy eo: “Bà xã của tôi.”

Hứa Yên Yên trợn to mắt: “Hai người thực sự kết hôn rồi sao, chúc mừng.”

Nói “Chúc mừng” nhưng giọng điệu lại không giấu được sự chua xót.

Tống Quyện: “Đây là kế hoạch mà cô viết sao?”

Hứa Yên Yên gật gật đầu, nói như đang nũng nịu: “Đàn anh, anh cảm thấy thế nào?”

“Khá tốt, cô chuẩn bị gửi nó đi đâu thế? Hài độc thoại hay hài kịch trung ương?”

“Cái gì?”

“Ở giữa có một phần tuyển tập truyện cười, tôi thấy khá hợp với cô đấy.” 

Sắc mặt Hứa Yên Yên lập tức tái nhợt.

Tôi cũng đột nhiên nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị sếp mắng trước đây. 

Tống Quyện trả lại bản kế hoạch cho cô ta: “Về sau cái thứ này không cần đưa cho tôi xem, cứ đưa cho giám đốc chỗ cô là được. Bà xã, em nói xem như vậy có đúng không.” 

Tôi giống như một học sinh đang mất tập trung đột nhiên bị giáo viên điểm danh, chỉ biết mờ mịt gật gật đầu: “Đúng.”  

“Đàn anh, em…”

“Còn nữa, công ty có nội quy của công ty, sau này không được phép gọi tôi là đàn anh, gọi sếp Tống.”

Hứa Yên Yên cắn môi: “Vâng.”

“Còn cả quần áo nữa, cô quay về đọc kỹ quy định trang phục mà công ty đã đưa ra đi, còn có lần sau thì người tới tìm cô sẽ là bộ phận hành chính nhân sự đấy.” 

“Em hiểu rồi.”

Tống Quyện nhíu mày : “Còn chuyện gì sao?”

Hứa Yên Yên lắc đầu.

“Vậy cô mau quay về làm việc đi, tôi và bà xã còn có chuyện muốn nói.”

Hứa Yên Yên chạy đi với đôi mắt ngấn lệ.

Đây có lẽ là lần đầu tiên cô nàng ánh trăng sáng kiêm đại mỹ nhân thuần khiết trong tiểu thuyết phải chịu loại ủy khuất này.

Tôi cười cạc cạc vô tri, khóe mắt liếc thấy Tống Quyện đang nhìn chằm chằm vào mình.

Tôi lập tức sửa lại thái độ, ưỡn thẳng lưng: “Anh muốn nói với em cái gì?”

Tống Quyện làm động tác im lặng, sau đó kéo rèm, đóng cửa văn phòng rồi nhẹ nhàng ghé vào tai tôi.

Ngay khi tôi đang hồi hộp chờ đợi anh thông báo một chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng thì bỗng nghe thấy hai chữ ——

“Nhớ em.” 

Tống Quyện thu lại sự sắc bén lạnh nhạt của mình, cơ thể giống như không còn chút sức lực ngả vào người tôi, đôi môi cọ xát vào xương quai xanh.

Mùi hương của sữa tắm vị cam hòa lẫn với hương bạc hà nhàn nhạt của thuốc lá, thực sự câu dẫn đến mê người.

Nhịp tim của tôi trực tiếp điên cuồng tăng thẳng lên 200.

Cả hai trước nay đều chưa từng yêu ai bao giờ, đều đứng cùng ở một vạch xuất phát.

Nhưng tại sao anh lại có thể tự học thành tài như vậy chứ. 

Thật là đáng ghét.

“Bà xã, anh đau đầu.” 

Bộ não mê trai của tôi lập tức online: “Để em xoa xoa cho anh.” 

“Ừm, Quai Quai thật tốt.” 

Nếu như lúc này có nhân viên đẩy cửa bước vào thì sẽ được chứng kiến cảnh tượng sặc mùi cơm chó này.  

Tôi ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da trong phòng làm việc, Tống Quyện cởi áo vest ngoài rồi gối đầu lên đùi tôi, hai mắt nhắm lại.

Nhìn dòng người đi qua đi lại ngoài cửa kính, tim tôi như kẹt lại trong cổ họng.

Chỉ sợ có người đột nhiên xông vào.

Tống Quyện có lẽ là thực sự mệt mỏi, dưới mắt hiện lên sắc xanh nhàn nhạt.

“Quai Quai, dạo này công ty xảy ra chút chuyện, phải tăng ca.”

Đây không phải là lần đầu tiên Tống Quyện nói chuyện này với tôi.

Nhưng tôi nhớ rõ ràng là trong tiểu thuyết gốc, sự nghiệp của Tống Quyện phát triển vô cùng thuận lợi, không hề khó khăn như bây giờ.

Mặc dù cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng tôi chỉ đáp một chữ “Vâng”. 

Tiếng hô hấp đều đều nhẹ nhàng vang lên, Tống Quyện dường như đã ngủ thiếp đi.

Tôi nhìn chằm chằm vào thắt lưng nhỏ hẹp của anh, trong lòng có chút xao động, không nhịn được đưa tay xoa xoa sờ sờ.

Tống Quyện ăn đau khẽ rên một tiếng, mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi nghi ngờ vén vạt áo anh lên, lập tức nhìn thấy một vết bầm rất lớn.

“Chuyện gì thế này?”

Tống Quyện lấy tay che đi vết bầm, cười nói: “Không có chuyện gì, không cẩn thận bị ngã mà thôi. Quai Quai, anh phải làm việc rồi, để tài xế đưa em về nhé.”

“Nhưng mà……”

Tôi còn chưa kịp nói xong, Tống Quyện đã gọi điện cho tài xế.

Tôi miễn cưỡng rời khỏi công ty, chợt nhớ tới câu chuyện mình nghe được khi Tống Quyện đến cửa hàng hoa đón tôi tan làm vào tuần trước.

Lúc đó có một nhóm người lái motor chạy tới, nhìn về phía Tống Quyện rồi vỗ vỗ mũ bảo hiểm của mình: “Anh Quyện, gần đây bọn em mới khám phá ra một con đường mới, đủ kích thích, anh muốn lượn một vòng không?”

Tống Quyện nhướn mày chỉ chỉ vào chiếc xe đạp mà anh dùng để đưa đón tôi: “Từ giờ tôi sẽ đi bằng cái này.”

Thanh niên dẫn đầu nửa thương tiếc nửa trêu chọc nói: “Không ngờ tới anh Quyện lại là một thê nô, kết hôn xong gan cũng bé đi nhiều rồi nhỉ.” 

Cô gái bên cạnh đập một phát vào đầu hắn ta: “Anh thì biết cái cức gì, một khi trong lòng xuất hiện người xứng đáng để mình quan tâm thì sẽ biết tiếc mạng, anh nghĩ ai cũng giống anh sao.”

Thanh niên bị mắng cho một trận bĩu môi về phía cô gái kia: “Em đừng nói nữa, lần trước phanh xe anh Quyện đột nhiên bị hỏng thực sự khiến anh sợ chết khiếp, cũng không biết là thằng chó nào giở trò quỷ, đã mấy lần rồi...”

Nói xong liền khởi động xe phóng đi, cuộc đối thoại cũng dần trở nên không rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play