Xuyên Thành Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 7.


1 năm



Dịch: Bát đũa rơi vỡ

Một khoảng thời gian sau đó, Tống Quyện bận rộn đến mức gần như chân không chạm đất, nhưng cho dù có đi đâu thì anh cũng luôn đưa tôi đi cùng.

Trong khoảng thời gian này, có một lần anh muốn đi ra nước ngoài nên đã đưa tôi đến nhà anh.

Mẹ Tống Quyện sau khi biết được tin này đã vội vàng dọn dẹp nhà cửa cả đêm, ngay cả những chú cún trong nhà cũng được đeo nơ, vừa gặp đã giơ chân ra muốn bắt tay tôi.

Cũng không biết là đã luyện tập bao nhiêu lần rồi...

Ông bà của Tống Quyện sợ tôi thấy ồn ào nên vào ngày tôi đến, họ đã đưa cậu con trai nhỏ nghịch ngợm của dì nhà bên cạnh đến công viên giải trí chơi.

Là một đứa trẻ mồ côi, đây là lần đầu tiên tôi thực sự cảm nhận được mùi vị được gia đình yêu thương.

Trên bàn ăn, mẹ Tống Quyện liên tục gắp thức ăn cho tôi, còn không ngừng kể về thời thơ ấu của anh.

“Khi đó cô và cha nó đều bận rộn nên toàn nhốt Tống Quyện một mình ở nhà cả ngày, cũng không có ai nói chuyện với nó. Bây giờ nghĩ lại, thực sự là vô cùng ân hận.”  

Chẳng trách khi Tống Quyện lớn lên lại hình thành tính cách như vậy.

Hóa ra là có liên quan tới những trải nghiệm thời thơ ấu.

“Cô còn tưởng rằng cả đời này Tống Quyện sẽ không bao giờ kết hôn, may mà gặp được con đó Nhiên Nhiên. Đúng là tích đức ba đời, tổ tiên phù hộ, Tiểu Quyện mới ở cùng con có một thời gian thôi mà đã cười nhiều hơn trước rồi.”

Tôi cũng mỉm cười: “Con cũng rất may mắn khi gặp được Tống Quyện.”

Mẹ Tống Quyện dường như nghĩ đến gì đó, thở dài nói: “Không biết lần này đứa trẻ nhà họ Cận đó sẽ phá Tiểu Quyện như thế nào.”

Tôi có chút ngỡ ngàng: “Cô à, ý của cô là Cận Niên và Tống Quyện không hợp nhau sao?”

Nhưng trong tiểu thuyết gốc, phải tầm một năm sau hai người mới chính thức trở thành đối thủ lớn nhất.

Mối quan hệ giữa họ bây giờ hẳn là đang hợp tác mới phải.

Mẹ Tống Quyện tràn ngập phẫn nộ: “Đâu chỉ là không hợp nhau, Cận Niên còn trắng trợn nhằm vào Tống Quyện, còn làm nhục nó.”

Tôi sững người.

“Cô không biết một đứa tính cách kiêu ngạo như Tống Quyện làm cách nào để chịu đựng những điều này. Hơn nữa loại chèn ép ác ý này đối với Cận Niên mà nói rõ ràng là cũng không có gì tốt…”

Từ lời kể ngắt quãng của mẹ Tống Quyện, tôi dần dần chắp vá lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Hóa ra từ lúc tôi và Tống Quyện kết hôn, Cận Niên đã bắt đầu tiến hành trả thù, năm lần bảy lượt gây ra rắc rối.

Tôi không khỏi nghĩ đến lần vô tình phát hiện ra vết thương trên người Tống Quyện.

Những người bạn của anh ấy nghi ngờ rằng phanh xe bị trục trặc là do người làm.

Bây giờ xem ra hẳn là do Cận Niên.

Tim tôi thắt lại, không nhịn được rùng mình.

Hóa ra những gì Cận Niên đã nói trước đó rằng “sẽ chủ động tìm hắn” và “thời gian 3 tháng” chính là như thế này.

Tôi nên sớm nghĩ ra mới phải. 

Cận Niên hoàn toàn là một con chó điên.

Tôi đột nhiên xuất hiện khiến cho cốt truyện rối loạn, cũng đẩy nhanh tiến trình điên cuồng của hắn.

Nửa đêm về sáng, tôi thường xuyên gặp ác mộng.

Trong giấc mơ, có một biệt thự nguy nga lộng lẫy và một tầng hầm tối tăm.

Một cô gái tay chân bị trói chặt bằng xích sắt, nước da tái nhợt như thể quanh năm không được nhìn thấy ánh mặt trời.

Trên cơ thể vẫn còn một vài dấu vết ái muội có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tôi đi tới, vén ra mái tóc bù xù buông xõa của cô ấy.

Và nhìn thấy một khuôn mặt giống y hệt mình.

Tôi lập tức tỉnh dậy, cả người phủ một tầng mồ hôi lạnh.

Người bên cạnh vươn cánh tay dài ôm lấy tôi, để tôi áp mặt vào lồng ngực nóng bỏng của anh.

Nhịp tim của tôi dần bình tĩnh lại.

“Quai Quai, em gặp ác mộng sao?”

Tống Quyện bật đèn lên, cẩn thận nhìn tôi, có chút chán nản nói: “Đều là lỗi của anh, không thể bảo vệ được em.”

Nhưng rõ ràng chính tôi mới là người mang đến những tai họa này cho anh ấy.

Rõ ràng là tôi muốn tự cứu lấy mình nên tự ý thay đổi cốt truyện, nhưng người thay tôi gánh chịu mọi hình phạt lại là Tống Quyện.

Nước mắt lặng lẽ ướt đẫm gối, tôi nói giọng nghẹn ngào: “Tống Quyện, em xin lỗi, em muốn thú nhận với anh một chuyện. Những thủ đoạn kia của Cận Niên thực ra đều là nhắm vào em, đáng nhẽ anh sẽ không bị cuốn vào chuyện này…”

“Ừm, anh biết, nhưng anh là ông xã của em.” Tống Quyện vỗ nhẹ vào lưng tôi, hôn lên giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt tôi.

Tại sao ngữ khí của anh lại thoải mái như vậy cơ chứ?

Sự nghiệp của anh ấy vì tôi mà đã phải trải qua biết bao khó khăn thăng trầm, thậm chí còn gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.

Anh không lo lắng, không hồi hộp một chút nào sao?

Tôi đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên bị anh xoa xoa đầu: “Không vui sao?”

Tôi gật đầu.

Tống Quyện lật người, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi: “Vậy thì thức cả đêm làm chút chuyện khiến người ta vui vẻ nhé?” 

Tôi lập tức đỏ mặt, không nhịn được cười: “Tống Quyện, từ khi nào anh biến thành dáng vẻ này vậy?”

“Cuối cùng cũng cười rồi” Tống Quyện lại nằm xuống ôm lấy tôi: “Em đừng lo, có anh ở đây, em sẽ không bao giờ gặp phải chuyện gì.”

“Phải rồi, từ sau không cho phép em nói xin lỗi với anh.” 

Tôi: “Vậy nếu lúc đó em không nhịn được thì sao?”

“Vậy thì hãy thay bằng em yêu anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play