Xuyên Thành Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 4.


1 năm



Dịch: Bát đũa rơi vỡ

Ngồi vào ghế lái phụ, tôi ngơ ngác cầm hai cuốn sổ đỏ, trong lòng có chút cảm giác không chân thực.

Vào ngày đầu tiên xuyên sách đã kết hôn, đối tượng còn là nhân vật nam thần mà mình mê đắm.

“Bây giờ hối hận cũng vô ích.” Tống Quyện vươn người qua thắt dây an toàn cho tôi.

Giọng nói khiến người nghe gục ngã của anh cùng sữa tắm mùi cam nhàn nhạt khiến cho trái tim tôi không nhịn được đập nhanh hơn.

Tôi hôn chụt một cái lên cuốn sổ đỏ, hăng hái bác bỏ: “Em mới không thèm hối hận.”

“Ngốc nghếch.” Tống Quyện bật cười.

“Tống Quyện, bây giờ chúng ta về nhà sao?”

“Ừm.”

Khi nhắc đến từ “nhà”, khóe môi của Tống Quyện rõ ràng đã nhếch lên một chút, bị tôi tóm được.

Cuối cùng xe cũng dừng trước một biệt thự nhỏ.

Tôi ở trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ, chắc chắn rằng từng sợi tóc đều rối một cách xinh đẹp mới đơn giản quấn khăn tắm ra ngoài.

Tống Quyện đưa mắt liếc tôi một cái rồi tiếp tục cúi đầu nhìn tài liệu.

“Sấy khô tóc rồi đi ngủ sớm đi. Khóa cửa phòng ngủ hỏng rồi, nếu sợ thì em có thể dùng ghế chặn cửa.”

Tôi có chút thất vọng liếm liếm môi, cất lời nhắc nhở: “Chúng ta là vợ chồng đó.”

“Thì sao?”

Thì sao?

Anh hỏi tôi thì sao á?

Tôi: “…… Chẳng lẽ chúng ta không ngủ cùng nhau sao?”

Bầu không khí nháy mắt trở nên khô nóng hơn hẳn.

“Nếu cùng nhau thì em đừng nghĩ đến chuyện ngủ.” 

Tống Quyện theo thói quen mò mò điếu thuốc, không biết nghĩ tới cái gì lại không châm lửa mà để điếu thuốc lại vào trong hộp, sau đó có chút khó chịu cau cau mày.

Tôi không từ bỏ ý định đi đến chỗ anh lượn quanh một vòng, nhìn thấy dục vọng bị áp chế mạnh mẽ dưới đáy mắt anh. 

“Tống Quyện, em lạnh.”

Anh không thèm ngẩng đầu lên: “Điều khiển điều hòa ở trên bàn trà, tự mở đi.”

Tôi nghiến răng, dứt khoát vò mẻ không sợ nứt ngang ngược ngồi lên đùi anh, nũng nịu nói: “Em lạnh, anh ôm em đi.”

Cơ thể Tống Quyện lập tức cứng đờ, đáy mắt dần dần phiếm hồng, giọng nói có chút hung dữ: “Em có biết mình đang làm gì không? Đi xuống.”

Tôi chẳng những không xuống mà còn không sợ chết cọ cọ.

Tống Quyện khẽ rên một tiếng, cánh tay dùng sức chủ động quấn lấy eo tôi, bế tôi ngồi lên bàn rồi chen người vào giữa hai chân.

Nhìn dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của tôi, anh cụp mắt xuống rồi nở nụ cười quyến rũ.

“Tôi đã nói rồi, tôi không phải chính nhân quân tử gì đâu.” 

“Thật trùng hợp, em cũng vậy.”

Tôi ép mình phải trấn tĩnh lại, chủ động đưa tay cởi cúc áo của anh, nhưng ngón tay lại không nhịn được run rẩy.

“Biết làm không?” Tống Quyện ghé sát người lên một chút, vành tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

Giọng nói trầm ấm giống như một liều xuân dược bao phủ không gian chật hẹp.

Nhịp tim của tôi dần dần bắt đầu không chịu khống chế, cuối cùng run run rẩy rẩy cởi được cúc áo đầu tiên, tay chân mềm nhũn, toàn thân chỉ có miệng là cứng ngắc.

“Đương nhiên, em đây kinh nghiệm đầy mình! Anh không có kinh nghiệm, hết thảy phải nghe em chỉ huy.”

Tôi dẫn Tống Quyện đến bên giường, dùng sức đẩy một cái, anh thuận theo ngã lên trên chiếc giường mềm mại, dáng vẻ em thích thì chiều.

Đôi mắt anh đẹp như một cái móc câu nhỏ, câu cho tôi ý loạn tình mê. 

Câu đến nỗi sau khi cởi thắt lưng xong, tôi quên mất bước tiếp theo mình phải làm gì.

Tống Quyện khẽ cười: “Kinh nghiệm đầy mình đây à?” 

Tôi cắn chặt môi, ngay lúc tôi còn đang ngây người, Tống Quyện đột nhiên xoay người đè tôi xuống dưới.

Dùng chính chiếc thắt lưng mà khi nãy tôi hao tâm tổn trí mãi mới cởi ra được trói hai tay tôi lại rồi giơ lên trên đỉnh đầu.

Tôi nghi hoặc đang định hỏi anh có ý gì thì đôi môi đã bị anh chặn lại.

Anh leo núi và đấm bốc quanh năm, cơ bắp rất săn chắc, mỗi một động tác đều tràn đầy sức mạnh.

Tôi giống như một con thuyền nhỏ lắc lư trong gió, bị từng đợt từng đợt sóng biển đưa lên hạ xuống, chìm chìm nổi nổi, cho đến khi mây đen không thể nhịn được nữa, gió dập mưa tuôn. 

Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: thuần khiết thực sự là thuần khiết, tàn nhẫn cũng thực sự là tàn nhẫn...

Cuối cùng, khi trời đã tờ mờ sáng, tôi mơ mơ hồ hồ nghe thấy có ai đó hỏi mình.

“Em tên là gì?”

“Tiểu Quai.” Tôi vừa mở miệng đã thấy cổ họng có chút khàn khàn, ý thức cũng không tỉnh táo.

Hoàn toàn không nhận thức được câu hỏi này có gì đó không đúng. 

“Nhà ở đâu?”

“Em là trẻ mồ côi, không có nhà.”

“Bây giờ thì có rồi.”

Tống Quyện đắp chăn lại cho tôi.

Tôi ngáp một cái rồi vùi đầu vào gối, nặng nề chìm vào giấc ngủ say.

……

Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi nhìn vào vệt đỏ trên cổ tay, không nhịn được thấp giọng mắng một câu “cầm thú”. 

Khó khăn lắm mới thoát khỏi ổ sói của tên Cận Niên kia, không ngờ lại sảy chân rơi vào cái hang cọp này.

Căn biệt thự không một bóng người, Tống Quyện không biết đã đi đâu.

Quần áo tối qua bị dày vò đến không còn hình dạng, tôi miễn cưỡng chỉnh lại một chút rồi mặc vào, chuẩn bị đi làm.

Nhưng ngay khi vừa mới mở cửa ra, tôi lập tức chạm mặt với Tống Quyện đang đứng bên ngoài, ngơ ngác nhìn anh một tay xách túi mua hàng một tay lén hút thuốc.

Ánh mắt anh dừng ở vết đỏ trên cổ áo tôi trong vài giây rồi vội vàng lau sạch vết đỏ trên đầu ngón tay.

“Đặc biệt mua cho em hả?” Tôi chỉ chỉ vào đống đồ nữ trong túi mua hàng của anh.

Nếu tôi không nhìn nhầm thì bên trong thậm chí còn có “một vài chiếc gì đó” rất dễ thương. 

“Tiện thể nhìn thấy nên tiện tay mua một chút.” 

Tống Quyện lúng túng trả lời.

Tôi nhìn những món đồ được lựa chọn vô cùng cẩn thận này, không nhịn được mà cong khóe miệng.

“Vậy thì lần sau lại tiện thể mua thêm vài chiếc nữa nhé, váy thì em thích ngắn một chút.”  

Nói xong, tôi sáp đến hôn anh cái chóc.

Anh quay mặt đi, cổ đỏ bừng một mảng, xòe tàn thuốc trong tay ra: “Sặc.” 

Tôi nhìn chằm chằm những ngón tay đỏ ửng của anh, có chút đau lòng: “Vậy sau này không hút thuốc nữa được chứ?”

“Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play