Xuyên Thành Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 3.


1 năm



Dịch: Bát đũa rơi vỡ

Sau khi tát bay tên cặn bã, tâm trạng tôi tốt vô cùng.

Một đường ngâm nga đi theo Tống Quyện đến bãi đậu xe ngầm.

Anh đi rất nhanh, khiến cho tôi có chút khó mà theo kịp.

Vài phút sau Tống Quyện đột nhiên dừng bước, tôi không kịp phanh lại nên va thẳng vào lưng anh, cái mũi đau nhói, suýt nữa thì rớt nước mắt.

“Đồ ngốc.” Anh thì thầm, khóe miệng gợn lên ý cười. “Đi theo tôi làm gì?” 

Tôi xoa mũi, nói với dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Anh là ông xã của em, tất nhiên phải đi theo anh rồi.”

“Ồ, ông xã?” Anh nhếch môi: “Lẽ nào không phải là cô Hứa chỉ lợi dụng thân phận của tôi để giải vây thôi sao?”

Hóa ra anh đã nhìn ra rồi.

Quả nhiên, người trên thương trường đều là cáo già cả.

Kiểu doanh nhân giả heo ăn thịt hổ như Tống Quyện đây mới chính là vua trong các vị vua.  

Tôi vô thức bĩu bĩu môi.

Ánh mắt Tống Quyện tối sầm lại, giọng điệu cũng nhu hòa hẳn đi: “Tôi đưa cô về nhà.”

“Không được, tôi không thể về nhà.” Tôi vội vàng nắm lấy tay anh.

“Chuyện hôm nay nhất định đã truyền đến tai cha và mẹ kế của tôi rồi, lại còn có Hứa Yên Yên thêm mắm dặm muối, bây giờ về nhà sẽ bị mắng chết.”

Tống Quyện cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay đang chồng lên nhau của tôi và anh, trên cổ đột nhiên xuất hiện một tầng đỏ nhạt.

Tôi chợt nhớ đến những miêu tả về anh trong tiểu thuyết gốc.

IQ vượt trội, làm việc tàn nhẫn, tính cách quái gở, còn đặc biệt thích những trò thể thao mạo hiểm.

Bề ngoài trông như một tay thiếu gia chơi bời trác táng, nhưng thực chất nội tâm lại thuần khiết bỏ xừ, trước nay chưa từng có bạn gái.

“Cô Hứa, vô thương bất gian, tôi chẳng phải là người tốt gì đâu.” Tống Quyện dựa vào cạnh xe, nhẹ nhàng thoát khỏi tay tôi.

Tôi gật gật đầu, có chút không biết xấu hổ cười nói: “Đúng vậy, anh không phải là người tốt, anh là người trong lòng tôi.” 

Những lời này trái lại đều là lời thật lòng.

Khi đọc truyện, tôi đã phát cuồng vì nhân vật Tống Quyện này.

Khuôn mặt của anh được mệnh danh là “3 giây gục ngã”.  

Tôi kiên trì được 30 phút mới gục, cũng coi như là ý chí sắt thép lắm rồi.

Im lặng hồi lâu.

Tống Quyện khoanh tay, nhàn nhạt nói: “Coi trọng tôi ở điểm nào?”

Tôi buột miệng nói ra: “Anh rất lợi hại.”

“Ở phương diện nào?” 

“Thì phương diện đó đó.”

Tôi miệng nhanh hơn não, nói xong mới phát hiện có gì đó không đúng lắm bèn bổ sung thêm một câu: “Anh hẳn là hiểu ý của tôi.” 

Ặc -- Sao nghe lại càng kỳ quái hơn ấy nhỉ. 

Sự điềm tĩnh trên khuôn mặt của Tống Quyện cuối cùng không thể duy trì được nữa, ngay cả đầu ngón tay tái nhợt của anh cũng đã nhuốm màu hồng nhạt, giọng nói có chút biến dạng:

“Căn cước công dân và sổ hộ khẩu có mang theo không?”

“Cái gì?” Tôi sững sờ.

“Cục Dân Chính hẳn là vẫn chưa tan làm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play