Lũ người kia đã đuổi đến nơi rồi mà đoạn hình lang quá mức nhỏ hẹp, ánh sáng không đủ rõ nên việc bỏ chạy thực sự rất khó khăn.
Thương Âu biết Miên Lễ không thể chạy nhanh thêm được nữa thì chậc một tiếng, đập mạnh tay vào một còi báo động hỏa hoạn ở trên tường.
Một tràng tiếng còi vang lên bất thình lình khiến cả dãy hành lang chấn động, tất cả những vị khách đang ở bên trong phòng hát đều hét lên hoảng sợ, chạy ùa hết cả ra ngoài hành lang.
Đang đuổi theo sau hai người bọn họ thì bị cả một đám người chắn lối, xô đạp lên người nhau để bỏ chạy ra bên ngoài, chẳng mấy chốc lũ người của tên luật sự Thiện đó đều đã bị hoảng mà hoang mang ngó nhìn ra xung quanh, kẹt cứng ở trong một đám đông người hỗn loạn.
“Aaaaaaa! Này bà cô kia! Bà đạp trúng chân tôi rồi!”
Luật sư Thiện thấy hai người Thương Âu đã thoát ra trước thì tức giận nghiến răng ken két, hắn rút từ trong túi áo ra một cái điện thoại, gọi cho đám người đang đứng canh gác ở ngoài quán karaoke.
“Có hai tên! Một năm một nữ! Trong đó đứa con gái khoác áo lông màu đen. Bắt chúng lại nếu không cả tao và mày đều sẽ chết đấy!”
Thương Âu dùng thân thể cao lớn của mình để che chắn cho Miên Lễ, thấy dòng người ùa ra ngoài càng lúc càng đông, không khí cũng ngày càng bị rút cạn, anh liếc mắt nhìn thấy ở trên cùng một đoạn hành lang với buồng vệ sinh có một cánh cửa thoát hiểm liền bế Miên Lễ cùng một số người chạy ra ngoài bằng lối đi đó.
Được rồi! Sau khi đã thoát ra được khỏi đây thì cả hai sẽ gửi đoạn video quay được này lên truyền hình, để xem đôi cẩu nam nữ đó còn dám ngước mặt lên nhìn trời nữa hay không.
Có mấy người đi trước hai người bọn họ đã chạy ra chỗ bãi đỗ xe của quán, nhưng chỉ vừa đi đến lỗi rẽ thì bị đám người mặt mũi bặm trợn xách cổ kéo giật lại.
“Có phải mày là kẻ quay lén không?!”
“Hả?! Không! Không phải tôi!... Xin hãy thả cho tôi đi. Cái quán này sắp cháy bùng lên tới nơi rồi!”
“Nhìn kĩ lại đi, cháy ở chỗ nào hả? Có khói bốc lên không? Hừ! Bọn mày đã bị một đứa ấn chuông cảnh báo giả rồi!”
Trong khi vị khách kia còn đang ngơ ngác thì tên côn đồ đó đã thả cổ áo anh ta ra làm cho vị khách ấy rơi bịch cái xuống đất.
Thương Âu hừ lạnh một tiếng, Miên Lễ cũng ngóc đầu nhìn lên, thấy một trong số những kẻ côn đồ đó đang tiến đến chỗ hai người họ. Bỗng nhiên, có giọng nói của anh thì thầm ở trên đỉnh đầu của cô.
“Miên Lễ, bài học đầu tiên ở khóa dạy bơi là gì?”
Miên Lễ khó hiểu nhìn lên anh.
“Là nín thở… Á!!!”
Tên côn đồ kia đã phát hiện ra hai người bọn họ, Thương Âu hoàn toàn có thể một thân đánh bại cả lũ chúng nó nhưng anh không muốn để bản thân Miên Lễ gặp nguy hiểm nên chỉ còn con đường tẩu thoát này nữa thôi.
Đột ngột anh chạy nhanh về phía bờ sông lớn gần đấy, nín hơi rồi bế theo Miên Lễ, nhảy tùm cái xuống sông.
Mặt sông đêm đen không thấy đáy, lũ côn đồ đứng ở trên bờ trố mắt lên nhìn mấy bọt nữa nổi lên lục ục nhưng rồi đã lịm hẳn đi.
“Vãi!”
“Bọn chúng điên hết rồi à?!”
Tên luật sư Thiện kia cuỗi cùng cũng thoát ra khỏi đám đông mà chạy đến bên bờ sông ở bên cạnh quán karaoke, quần áo xộc xệch, tóc tai rối tung. Hắn nhìn lên mặt nước đen ngòm, mấp máy môi không thốt nổi thành lời.
“Lũ ngu! Chúng đang bỏ chạy đấy! Mau nhảy xuống đấy rồi bắt nó ngay lại cho tao!”
Lũ côn đồ kia ít nhiều cũng đã hành nghề được một khoảng thời gian dài, bị tên luật sư bề ngoài tử tế mà bên trong thối nát này mắng chửi, ít nhiều cũng đã động vào cái tôi của bọn chúng. Lũ chúng đó nghiến răng.
“Mày bảo ai là lũ ngu cơ?”
“Còn ai vào đây nữa? Chẳng lẽ tao tự chửi tao à mấy cái con lợn này!”
Mấy tên côn đồ quay sang nhìn nhau, không nói gì cả mà đi đến xách cả hai chân hai tay của tên luật sư Thiện đó lên cứ như đang xách lợn.
Hắn ta hoảng hồn giãy giụa.
“Lũ chúng mày định làm gì tao?! Có tin tao cho lũ chúng mày vào tù hết không hả?!...”
“Một hai ba dzô!”
“Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Luật sư Thiện bị lũ côn đồ vung ra đằng sau lấy đà rồi ném tùm cái xuống sông, xong việc, chúng xuẩy tay rồi đi đến trước mặt của Tạ Vi đã mặt mày trắng bệch từ lúc nào.
“Còn mày, ngoan ngoãn đi đầu thú đi là vừa.”
Tạ Vi kinh hoảng gật gật đầu, khi lũ chúng nó đã rời đi rồi thì cả người mất lực, ngồi phịch xuống dưới đất.
Cô ta tưởng… chúng cũng đang định ném cô ta xuống sông như ném lợn vậy cơ chứ…
…
Ở một đoạn sông cách quán karaoke đó một khoảng, giữa mặt nước đang lặng thinh không có lấy một chút sóng gợn đột ngột có hai con người trồi lên.
“... Hộc! Phù!”
Thương Âu vuốt nước ở trên mặt xuống, ở giữa vòng tay của anh là Miên Lễ đang ôm chặt lấy cổ anh, ho đến không thở được.
“Miên Lễ! Em có sao không?!”
Miên Lễ lắc đầu, cô ngửa cô lên trời để hít thở cho thông.
“Điện thoại… Khụ khụ khụ khụ… Điện thoại của em đâu rồi?”
“Đây.”
Thương Âu lấy từ trong túi quần mình ra một chiếc điện thoại, dù đã bị nhúm nước nhưng nó vẫn hoạt động được như bình thường.
“Điện thoại mua gần chín nghìn nhân dân tệ, đúng là đáng đồng tiền bát gạo.”
Thương Âu ôm Miên Lễ đang ngả vào trong lòng mình, bơi dần về phía bờ sông.
Ban đêm trời không mây, sao rất sáng, phản chiếu xuống lòng sông lấp lánh. Ánh trăng vàng ở trên cao chiếu rọi xuống mặt hồ, tạo cảm giác như hai người đang bơi ở giữa một lòng sông vàng vậy.
Những quán xá ở hai bên bờ sông phản chiếu những ánh đèn neon sặc sỡ đủ màu xuống mặt nước, ở gần đó cũng có một cây cầu giao thông, những cột đèn đường mang tông màu vàng cam ấm áp soi sáng lên nền trời đêm.
Bờ sông hiện giờ giống như một mặt gương không tĩnh lặng.
Những âm thang xa xa của nhịp sống không thể làm xao dộng được bầu không gian của hai người bọn họ.
Khung cảnh xung quanh bọn họ đẹp đến lỗng lẫy.
“Đêm hẹn hò này tạm được chấp nhận.”
Thương Âu ngước mắt lên nhìn Miên Lễ, thấy cô vòng tay ôm lấy cổ mình, đôi môi mềm chà sát lên bạc môi mỏng gợi cảm của người đàn ông.
Một mùi thơm bất chợt tràn vào bên trong khoang mũi, khiến cho cả hai đều mê đắm không dứt.
Cơ thể ướt nhẹp của cả hai dán sát lên nhau, giữa xung quanh mênh mông sóng nước, chỉ có thân thể của hai người là rực nóng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT