Quán karaoke này thực sự không hề ổn một chút nào!

Thương Âu và Miên Lễ ngồi lại đây chưa được đến năm phút đã phải mau chóng té lẹ.

“Lối ra ở đâu vậy?”

Trên hành lang hẹp, đèn điện mở rất mờ, lối đi dài và ngoằn ngoèo giống như một trận địa mê cung khó thoát, xung quanh tối tăm lại không có mấy người đi qua nên chẳng mấy chốc cả hai đều đã ngơ ngác mà đứng bốn mắt nhìn nhau.

Chỉ còn một cách cuối cùng thôi.

“Trên điện thoại của anh có định vị không?”

Dù có đôi chút ngượng ngùng nhưng Thương Âu vẫn phải lấy điện thoại ra, nhập tìm lối thoát ra khỏi quán karaoke này.

Định đi hát có đôi chút thôi mà đã gặp phải những tình huống bất cần đời như thế này, thực sự ngại không kể đâu cho hết.

Miên Lễ bám theo sau Thương Âu để đi tìm lối ra, nhưng kết quả, cái định vị ở trên điện thoại của anh thay vì dẫn đi ra ngoài sảnh chính thì nó lại đưa cả hai người đi ngược vào trong điểm sâu nhất của quán karaoke.

“Có lẽ phải dựa vào nỗ lực tối đa và may mắn thôi.”

Thương Âu nghẹn lời nhìn căn phòng hát ở điểm tận cuối của đoạn hành lang này, anh cầm theo tay của Miên Lễ, dắt cô đi cùng mình đi theo hướng ngược lại.

“Aissss!… Cái lũ luật sư thối nát đó, sao bọn chúng không chết hết đi được nhỉ? Tức quá.”

Một người đàn ông trung niên đang say xỉn bước ra từ buồng vệ sinh gần đó, Thương Âu thấy ông ta đang lảo đảo đi đến liền kéo Miên Lễ đứng sát vào vách tường để nhường đường cho ông ta đi.

Mấy kẻ say xỉn thường rất khó để điều khiển hành vi của mình, thà đừng để đụng trúng rồi bị liên lụy thì hơn. Anh không thích có rắc rối.

Mà người đàn ông mới giây trước còn đang mặt mũi hằm hè lầm bầm chửi tục kia ngay một giây sau khi mở cửa căn phòng ở cuối dãy đó, sắc mặt của ông ta liền thay đổi một trăm tám mươi độ, tươi rói cười cười với mấy người ở bên trong.

“Luật sư Thiện và Tạ tiểu thư, tôi thật sự rất vinh hạnh khi được phục vụ hai người!”

Mặc dù trong lòng vô cùng bài xích và ghê tởm, nhưng vì cuộc sống mưu sinh mà ông ta phải nhún nhường cúi đầu trước những kẻ mà mình không cam phục, đúng thật là rất khổ sở.

Miên Lễ hiếu kì không rời đi ngay, cô nép người ở bên cạnh cánh cửa đang mở hờ chưa đóng chặt mà nhìn vào bên trong.

Vị luật sư Thiện mà ông chú đó nhắc tới là một người đàn ông không quá trẻ cũng không quá già, chắc tầm ba mươi bốn mươi tuổi, tướng mạo tuấn tú, ăn bận lịch thiệp, thật không hợp với không gian dung tục ở bên trong căn phòng karaoke này chút nào.

Còn Tạ tiểu thư hay chính là Tạ Vi, là một cô diễn viên nổi tiếng xinh đẹp đang rất hot ở trên mạng gần đây.

Sở dĩ Miên Lễ có thể nhận ra cô ta là bởi vì đôi giày cao gót mà cô ta đang đeo chính là một sản phẩm do chính tay cô thiết kế.

Cô nhớ hết tất cả những món đồ, trang phục mà mình đã tạo ra và ai là người đã mua nó.

Không những vậy, đôi giày cao gót ấy còn vô cùng đặc biệt khi nó được gắn lên những hoa văn trang trí được tạo từ kim cương và đá quý, kiểu dáng tuyệt đẹp. Trên thế gian chỉ có một đôi duy nhất như vậy, ngoài ra không thể tìm thêm được một đôi thứ hai ở đâu cả.

Giá của nó cũng phải lên tới năm mươi nghìn đô la Mỹ.

Tạ Vi tuy có lối diễn xuất rất được nhưng vì bản tính kiêu căng nên bản thân rất hay bị vướng phải những scandal gây ức chế cho khán giả truyền mình.

Nhưng những scandal tình ái hay thái độ ở nơi làm việc ấy chẳng là gì đó với một vụ việc mà bản thân cô ta dạo gần đây gây ra cả.

Tháng trước, Tạ Vi bị kiện lên toà án vì tội hành hung và lăng mạ một cô gái mới vào nghề khiến cho cô gái ấy bị trầm cảm nặng. Người ta còn tìm được một đoạn tin nhắn mà Tạ Vi đã gửi cho cô diễn viên xấu số đó với nội dung sỉ nhục và kích động trước khi cô gái ấy tự tử.

Cô diễn viên mới là một cô gái nhà quê, vì muốn theo đuổi giấc mơ của mình mà lặn lội lên thành phố, mong sẽ có cơ hội được lên màn ảnh, trở thành một diễn viên nổi tiếng. Chính vì xuất thân ấy mà cô bị Tạ Vi khinh thường, làm đủ mọi hành động bắt nạt.

Người mẹ cũng chỉ là một người phụ nữ làm nông bình thường, có duy nhất một người con gái nên vô cùng đau khổ, tức giận muốn Tạ Vi phải bị trừng trị thích đáng ở trước pháp luật.

Mà vị luật sư mà bà bỏ cả nửa gia tài để thuê kia hiện tại đang ngồi ôm ấp với Tạ Vi ở trong một quán karaoke.

Một đôi cẩu nam nữ chết tiệt.

“Thương Âu, qua đây này.”

Miên Lễ nhỏ giọng khều tay anh, Thương Âu không đi nữa mà dừng lại, đưa mắt nhìn theo cô. Quả nhiên anh cũng đã nhận ra được những ai đang có mặt ở bên trong gian phòng ấy.

Miên Lễ ra hiệu cho anh coi trừng còn mình thì nhẹ nhàng nhấc gót đi tới chỗ cánh cửa để hờ, mở điện thoại quay lại toàn cảnh ở bên trong.

Cô không phải là một người bao đồng, nhưng nhìn vào đôi mắt thê lương của người mẹ được chiếu ở trên ti vi vào tháng trước, cô quả thực đang tức đến sôi cả máu ở trong lồng ngực.

Thay trời hành đạo, tích lũy chút công đức để bù vào mấy lần buộc miệng chửi tục kia của cô.

“Anh Thiện à, vì cái người phụ nữ già khụ đó mà công ty đã đóng băng toàn bộ lịch trình của em rồi. Anh phải làm gì cho em đi chứ!”

“Không cần phải sốt sắng như vậy, anh chắc chắn sẽ tẩy trắng án cho em. Người phụ nữ kia cũng sẽ không thể làm gì em được nữa đâu.”

Tên luật sư Thiện kia vuốt ve lên cằm của Tạ Vi rồi hôn cô ta một cái, nhấc cốc rượu ở trên bàn lên uống một ngụm.

Bất chợt, hai đầu lông mày của anh ta nhíu lại, nhìn một tia sáng le lói ở chỗ lối cửa ra vào xuyên qua thành cốc, chiếu vào trong mắt của anh ta.

Lập tức anh ta giật mình mà hét lên.

“Ai đang ở đấy?!”

Những ai đang ngồi ở trong phòng đều đứng bật hết dậy, vội vàng chạy đến chỗ cánh cửa ra vào.

Miên Lễ không thể ngờ mình sẽ bị phát hiện nhanh như vậy, cô đứng phắp lên rồi vội vã nắm lấy tay của Thương Âu, cùng nhau bỏ chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play