Từ ngày đó trở đi Shire không
còn tới nữa, dường như cũng
ngừng những hoạt động dành sự ưu ái của
Kỷ Uyển hằng ngày.
Tuyết càng lúc càng lớn, chất
thành đống dày. Tôn Tiểu Miêu ngây thơ như trẻ con, nhất định muốn Kỷ Uyển ra
ngoài làm người tuyết với cô ấy. Hiện tại sau khi đã quen, cô ấy dần dần không
còn mê muội với Kỷ Uyển như trước nữa, theo cách nói của Hách Liên Thần chính
là “Bản chất không thay đổi, chỉ giấu kỹ hơn thôi”
Tôn Tiểu Miêu bây giờ đã gọi Kỷ
Uyển là sư phụ.
Hôm nay bộ phim truyền hình “Mẹ
chồng nàng dâu đại chiến 2.0” mà Kỷ Uyển đang theo dõi vừa mới kết thúc tập
cuối cùng, nhất thời chưa có phim mới để xem, liền đồng ý lời mời của Tôn Tiểu
Miêu.
Hách Liên Thần mới ngủ dậy mắt
mông lung cũng gia nhập, anh liên tục ngáp mấy lần: “Làm sao đắp được?”
Kỷ Uyển: “Làm người tuyết mà
anh cũng không biết sao?”
Hách Liên Thần: “Xin lỗi! Tôi
không có tuổi thơ”
Kỷ Uyển: “Vậy có muốn tôi mua
tất cả đồ chơi trẻ em Trung Quốc cho anh chơi, bù đắp lại tuổi thơ không?”
Hách Liên Thần: “Không cần
đâu...”
Tôn Tiểu Miêu toàn tâm toàn ý
tìm một đống tuyết trắng nhất, nhưng thực tế trong lòng lại đang cười nhạo. Một
câu nói đã khiến anh đỏ mặt, thảo nào lại bị tên Ma cà rồng Shire kia chèn
ép... Nhưng ai lại khiến cô thích như thế này! Chắc là do mình quá thông minh nên không thèm có một đứa ngốc bên cạnh, chưa kể...
Hách Liên Thần rùng mình một
cái, ép hỏi Tôn Tiểu Miêu: “Vừa rồi cô nghĩ gì về tôi?”
Cái này không khoa học!
Ban đầu Tôn Tiểu Miêu nghi ngờ
nhìn anh một chút, sau đó hạ thấp giọng nói: “Anh nói thật với tôi đi, lợi thế
có phải hoàn toàn dựa vào khuôn mặt này hay không?”
Cô ấy đã từng si mê anh như chó
theo chủ vậy sao? Lúc trước coi trọng vẻ bề ngoài của anh, xem nhẹ tồn tại ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.