“Chỉ có vậy thôi sao?”
Kỷ Uyển hừ nhẹ một tiếng.
“Anh có thấy công nhân bị
thương ngày hôm nay không? Chủ nhân của mùi máu ở tầng trệt rốt cuộc là dân
làng hay công nhân vườn cây ăn trái? Nói không rõ ràng như vậy làm sao suy đoán
được! Tại sao đã leo tường rồi lại không vào xem?”
Hách Liên Thần: “...”
Kỷ Uyển: “Không phải Ma cà rồng
các người có liên hệ với dơi sao. Sao tôi luôn cảm thấy thói quen và chỉ số
thông minh của anh giống y như lợn vậy.”
Hách Liên Thần: “Này…”
Đợi đến khi Hách Liên Thần thật
sự vào phòng, Kỷ Uyển nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của anh, liền nuốt
lại tất cả lời tổn thương vào trong bụng, lời nói ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng
vẫn sắc bén như trước.
“Vừa rồi anh không đi vào,
không phải sợ rút dây động rừng, đừng nói là sợ hãi đấy chứ?”
Hách Liên Thần: “Ai sợ! Ai sợ!
Tôi là một sự tồn tại không khoa học, chẳng lẽ lại sợ những thứ không khoa học
khác sao?”
Một số người khi gặp phải những
điều sợ hãi hàng ngày sẽ dần dần không sợ nữa, nhưng cũng có người càng ngày
càng sợ hãi. Với Hách Liên Thần của gia tộc Ma cà rồng có lẽ là vế thứ hai.
Trong đôi mắt trắng của Kỷ
Uyển, cổ Hách Liên Thần dần dần mềm nhũn, anh sốt sắng nói: “Tôi lười về phò ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.