“Chỉ có vậy thôi sao?”

Kỷ Uyển hừ nhẹ một tiếng.

“Anh có thấy công nhân bị thương ngày hôm nay không? Chủ nhân của mùi máu ở tầng trệt rốt cuộc là dân làng hay công nhân vườn cây ăn trái? Nói không rõ ràng như vậy làm sao suy đoán được! Tại sao đã leo tường rồi lại không vào xem?”

Hách Liên Thần: “...”

Kỷ Uyển: “Không phải Ma cà rồng các người có liên hệ với dơi sao. Sao tôi luôn cảm thấy thói quen và chỉ số thông minh của anh giống y như lợn vậy.”

Hách Liên Thần: “Này…”

Đợi đến khi Hách Liên Thần thật sự vào phòng, Kỷ Uyển nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của anh, liền nuốt lại tất cả lời tổn thương vào trong bụng, lời nói ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng vẫn sắc bén như trước.

“Vừa rồi anh không đi vào, không phải sợ rút dây động rừng, đừng nói là sợ hãi đấy chứ?”

Hách Liên Thần: “Ai sợ! Ai sợ! Tôi là một sự tồn tại không khoa học, chẳng lẽ lại sợ những thứ không khoa học khác sao?”

Một số người khi gặp phải những điều sợ hãi hàng ngày sẽ dần dần không sợ nữa, nhưng cũng có người càng ngày càng sợ hãi. Với Hách Liên Thần của gia tộc Ma cà rồng có lẽ là vế thứ hai.

Trong đôi mắt trắng của Kỷ Uyển, cổ Hách Liên Thần dần dần mềm nhũn, anh sốt sắng nói: “Tôi lười về phòng mình, đêm nay có thể ngủ ở đây không?”

Kỷ Uyển: “...”

Nói cũng quá thẳng rồi, ha ha!

Hách Liên Thần có khuôn mặt như vậy, ngay cả Kỷ Uyển cũng không có cách nào từ chối anh.

Người đẹp luôn có thể tận dụng cái đẹp của mình, nếu như không thể dùng, vậy nhất định là chưa đủ đẹp.

Trời về khuya, Kỷ Uyển ngồi xếp bằng trước cửa sổ, hấp thu tinh hoa của mặt trăng để rèn luyện thân thể này.

Ngược lại, Ma cà rồng Hách Liên Thần đang chiếm cứ giường của cô, qua hai tiếng sau anh mới lấy lại được tinh thần, ấp úng nói: “Chúng ta phải làm gì tiếp theo?”

Kỷ Uyển: “Ngày mai trời vừa sáng, liền rời khỏi nơi này.”

Hách Liên Thần: “A?”

“'Anh ‘A’ như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh còn muốn xen vào sao. Anh là cảnh sát hay người Trung Quốc chính thống sao? Gặp chuyện còn phải tự lo liệu. Xem lại mình là ai, đang ở đâu đi. Anh là Ma cà rồng hút máu, tôi là một Cương Thi, hai chúng ta đều là quái vật"

Trạng thái của Hách Liên Thần giống như đang xem một bộ phim kinh dị, muốn xem nhưng lại sợ, trong tình huống như vậy cách tốt nhất chính là kéo người khác xem cùng.

Hiểu được đại khái tâm trạng của anh, Kỷ Uyển liền hạ quyết tâm không để ý tới anh nữa.

  ***

Trời sáng, Tôn Tiểu Miêu và bạn của cô ấy cùng thức dậy, hai người bọn họ là bạn cùng phòng trong trường mỹ thuật. Mấy ngày nay không có lớp học, hai người hẹn nhau ra ngoại ô vẽ tranh, tình cờ anh họ cô ấy nói trong thành phố A có một vườn cây ăn quả rất lớn, lái xe khoảng hai tiếng rưỡi là đến, phong cảnh đẹp vô cùng, cơ sở vật chất cũng hoàn thiện, cho dù là người trong thành phố đến đây ở mười ngày cũng không chê đơn sơ.

Tuy hai người đi cùng nhau, nhưng bọn họ chỉ đơn giản là cùng nhau đi nghỉ và vẽ tranh mà thôi.

Tôn Tiểu Miêu là người thành phố, điều kiện gia đình rất tốt. Mới năm thứ hai đại học, ba cô ấy đã mua ô tô cho cô ấy dùng, sáng hôm qua cô ấy tự mình lái xe đưa bạn đến “Vườn cây ăn quả Tiền gia” non nước như tranh vẽ này. Kết quả đụng phải một đám người thôn làng ngang ngược, ép các cô phải nộp phí qua đường, còn nói lời thô tục, cũng may là có ông chủ nhỏ của vườn cây ăn quả Tiền Bách Sinh ra mặt ngăn đám người kia lại. Có điều công nhân v

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play