Kỷ Uyển là một người có năng lực phi
thường hơn người. Hôm trước vừa có ý định mua xe, hôm sau cô liền đăng ký học
lái xe. Cô học theo mô hình một - một, thậm chí còn chọn trường dạy lái xe cạnh
trường của Chương Tịch Chu. Chương Tịch Chu học ngoại trú, như vậy buổi sáng
huấn luyện viên đến đón cô đi luyện xe thì cũng có thể thuận đường đưa cậu đến
trường.
"Dù sao cũng không có việc gì
quan trọng. Dì cứ ngủ thêm một lát rồi hẳn đi luyện xe."
Chương Tịch Chu không đọc sách nữa,
không hề dao động nhìn chằm chằm người phụ nữ đầu bù tóc rối đi ra từ phòng ngủ
rồi thẫn thờ ngồi trên sô pha.
Ngày thường hỏi gì đáp nấy nhưng hôm
nay lại im ắng lạ thường.
Chương Tịch Chu thở dài đi vào bếp
bưng một ly nước mật ong ra, nhét vào tay cô. Cậu nhìn cô uống từng ngụm nhỏ,
sau khi nước trong ly đã cạn thì cậu đem ngược về phòng bếp. Bảo mẫu đang bận
rộn trong bếp cũng mỉm cười khen ngợi Chương Tịch Chu: "Chu Chu ngoan
thật. Nếu dì có một đứa con trai như cháu thì tốt rồi."
Chương Tịch Chu đáp 'dạ' một tiếng
rất nhỏ rồi về ban công tự đọc sách.
Sự lạnh nhạt thờ ơ của cậu làm cho
dì bảo mẫu đến giúp việc cảm thấy xấu hổ rụt đầu lại.
Từ khi điều kiện trong nhà tốt hơn
một chút, Kỷ Uyển lại mời bảo mẫu. Mỗi ngày sẽ đến nhà, làm bữa sáng và bữa
tối. Cuối tuần còn phải nấu bữa trưa, dọn dẹp phòng, nhà cửa và giặt quần áo.
Ban đầu Chương Tịch Chu không muốn, cậu cảm thấy lãng phí tiền bạc. Hơn nữa cậu
không thích có người ngoài ở trong nhà, những việc này cậu có thể tự làm được.
Kỷ Uyển lại từ chối cậu vô cùng
nghiêm túc, hơn nữa cô còn nói: "Dì không có thời gian làm việc nhà nhưng
cũng không thể để cho cho cháu làm. Những việc này cháu làm được đương nhiên là
rất tốt, rất giỏi. Nhưng bàn tay của cháu là để vẽ, phải biết nâng niu, trân
trọng nó, dùng vào mục đích thích hợp."
Khi Kỷ Uyển nghiêm túc kiên định thì
Chương Tịch Chu không từ chối được. Tuy rằng đến bây giờ cậu vẫn không thích
trong nhà có thêm một người vì cậu luôn cảm thấy lãnh thổ riêng tư của mình bị
xâm phạm. Cậu thường cảm thấy khó chịu không thể giải thích được, có lẽ bởi vì
trong nhà có dấu vết của người khác ngoài Kỷ Uyển.
Kỷ Uyển uống nước xong cũng khôi
phục lại tinh thần, nghe tiếng đọc sách bên ngoài, cô vò đầu bứt tóc: "Quả
nhiên lớn tuổi lại ngủ say như chết. Mỗi ngày Chu Chu lớn tiếng như vậy mà dì
cũng không nghe."
Chương Tịch Chu đang đọc sách bên
ngoài: "..."
Tuổi tác của phụ nữ, vĩnh viễn chỉ
có thể do chính miệng họ nói ra, người khác không được xâm phạm dù một chút. Vả
lại chính mình nói ra, tất nhiên là một loại khoe khoang.(Ứng dụng T Y T)
Quả nhiên, bảo mẫu kinh ngạc nói:
"Trông cô trẻ thật đấy! Hơn nữa tuổi càng lớn thì ngủ càng không sâu, chút
tiếng động nhỏ đã đánh thức rồi. Cô có thể ngủ ngon là vì còn trẻ."
Kỷ Uyển che miệng cười: "Ôi!
Tôi đã 34 rồi, còn trẻ cái gì nữa."
Chương Tịch Chu: "..."
Người thành phố quá nhiều mưu mô,
cậu muốn về quê sống chất phác.
Thời gian giống như là rất chiếu cố
cô, vĩnh viễn thay cô giảm 10 tuổi. Hai người chênh lệch 18 tuổi, có thể nói
không cùng một thế hệ. Lần trước người phụ nữ này đến cổng trường đón cậu,
người ta đều cảm thấy cô là chị gái hoặc là một người thân nào đó. Tóm lại sẽ
không cảm thấy cô là mẹ cậu.
Nhìn Kỷ Uyển già lắm cũng chỉ 26, 27
tuổi. Không phải mới đây còn có một người đàn ông hơn 30 tuổi theo đuổi cô đến
tận nhà giống như theo đuổi mấy cô gái 20 sao?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Chương Tịch
Chu nặng nề. Cậu buông sách giáo khoa xuống: "Dì đi ăn sáng đi! Lát nữa sẽ
muộn mất."
"Còn sớm mà." Kỷ Uyển nhìn
đồng hồ: "Mới bảy giờ rưỡi, không phải chín giờ cháu mới có tiết
sao?"
Mặt Chương Tịch Chu không biến sắc,
nói: "Hôm nay cháu phải đến trường sớm hơn 20 phút."
Kỷ Uyển: "Vậy dì Lý nhanh đi!
Vẫn như bình thường, gói cho tôi một phần."
Động tác dì Lý nhanh nhẹn. Cô vừa
dứt lời, bánh bao, đồ ăn kèm và cháo liền được bày lên bàn. Chương Tịch Chu
buồn bực không lên tiếng ăn một muỗng cháo, trong lòng không khỏi buồn bực vô
cớ. Dường như người phụ nữ tự xưng là dì của cậu đang mở rộng quan hệ cá nhân.
Giống như bảo mẫu, họ tìm một công ty bảo mẫu nổi tiếng trong ngành. Mỗi tháng
họ đều phái một người khác tới mà cô lại có thể nhớ rõ tên từng người và biết
rõ từng việc xảy ra trong nhà.
Hơn nữa vĩnh viễn không bao giờ
ngừng đánh giá cao thiện cảm của người khác.
Giống như bây giờ, người phụ nữ ăn
mặc sang trọng cầm túi giấy sạch đựng bữa sáng, đưa cho người huấn luyện trên
xe mà không hề ngượng ngùng.
"Huấn luyện viên Phương, bánh
bao nhà làm, thịt ngon lại bảo đảm vệ sinh, anh nể mặt nếm thử một chút
xem."
Huấn luyện viên hơn 50 tuổi không từ
chối được nên chỉ có thể đồng ý, còn cố ý đi đường vòng đưa con của học viên
đến cổng trưởng mới chịu rời đi.
Chương Tịch Chu: "..."
***
Ba tháng sau, Kỷ Uyển lấy được bằng
lái xe. Vừa lấy được bằng lái, cô chọn mua một chiếc xe. Bắt đầu hành trình
luyện xe ở nơi vắng người. Mấy ngày cuối tuần đều đưa Chương Tịch Chu ra ngoại
ô để vẽ phác họa thiên nhiên. Kết quả gần đây Chương Tịch Chu liên tục được
giáo viên chuyên ngành khen ngợi, nói bài tập gần đây của cậu đều rất có hồn,
các phương diện đều có tiến bộ.
Kỷ Uyển là một người phụ nữ không có
người chống lưng, ở bên ngoài luôn cố gắng hết sức nên rất bận rộn. Ngoại trừ
mấy tháng đầu từng giờ từng phút luôn mang cậu theo, sau đó làm quen với hàng
xóm, nhờ hàng xóm quan tâm tới cậu cũng coi như giúp cậu có bạn để chơi cùng,
nhưng thật ra cậu cũng không cần lắm.
Về sau từ khi trung tâm việc làm đưa
bảo mẫu đến, cậu cũng có rất nhiều người chăm sóc. Theo lý mà nói, Kỷ Uyển có
thể yên tâm làm tốt chuyện của bản thân nhưng cô lại không cho rằng chỉ những
người này làm bạn là chưa đủ. Cô luôn dành chút thời gian để làm bạn với cậu.
Ít nhất một tuần sẽ có thể bỏ ra nửa ngày.
Những hoạt động mà ở độ tuổi của cậu
thích, Kỷ Uyển đều tham gia. Vì hiểu rõ cậu, Kỷ Uyển thậm chí còn cùng cậu chen
chúc trong một nhóm trẻ em để học vẽ một thời gian. Đương nhiên bởi vì tài năng
kỳ lạ của "họa sĩ linh hồn người que", cô vẫn bị thầy khuyên nên nghỉ
đi.
Nếu như làm phụ huynh mà cần thi, Kỷ
Uyển tuyệt đối có thể đạt 100 điểm.
Kỷ Uyển: "Hôm nay dì đã hẹn
người cùng đi dã ngoại, còn cố ý gọi người ta đưa theo một cô bé 15 tuổi. Dì đã
gặp rồi, thật sự là rất đẹp! Chàng trai trẻ, phải nắm bắt cơ hội đấy."
Chương Tịch Chu nghĩ: "Tôi thu
hồi lời nói vừa rồi, người phụ nữ này chắc chắn không đạt được 100 điểm."
Hai người họ chưa từng đi dã ngoại
nhưng đã chuẩn bị thức ăn để mang theo. Dã ngoại khá phiền phức, nào là than
lửa, nào là nướng thịt, hơn nữa ít người cũng sẽ không vui. Tuy rằng người ta
nói đến là được rồi nhưng xưa giờ Kỷ Uyển rất biết đối nhân xử thế nên đương
nhiên không có việc sẽ đi tay không tới. Gần đây cô rất rảnh rỗi nên cuối tuần
bảo mẫu không cần đến, thế là cô dứt khoát đích thân chuẩn bị.
Chương Tịch Chu: "Dì làm gì
vậy?"
Kỷ Uyển: "Bánh sandwich, khoai
tây nghiền, khoai tây chiên."
Chương Tịch Chu ngoan ngoãn ngồi xổm
xuống đất gọt khoai tây, thuận tay lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra đặt lên bàn
từng thứ một.
Mấy thứ này đều đơn giản, Kỷ Uyển
làm xong rất nhanh nhưng sau đó thấy phòng bếp bừa bộn, cô thở dài: "Hay
là sáng mai chờ bảo mẫu đến dọn nha?"
Trên mặt Chương Tịch Chu đầy vẻ bất
lực: "Dì ra ngoài đi!"
Chờ Chương Tịch Chu rửa chén xong,
hai người lái xe đến khu nghỉ mát ở ngoại ô. Khu nghỉ mát này vừa được xây dựng
vào đầu năm ngoái, địa hình dựa núi gần sông. Dưới chân núi là ao nước tròn,
cây ăn quả đầy núi, mùa này là thời điểm cây trái kết quả, tôm hùm đất cũng rất
mập mạp.
Người sắp xếp sự kiện ngày hôm nay
cũng là tay chơi già đời của hội vui chơi. Câu cá, tôm hùm đất vào buổi sáng và
chèo thuyền chơi trò chơi. Buổi trưa tụ tập dã ngoại, buổi chiều còn có khu vực
hoang dã mô phỏng quân sự ngoài đời thật, buổi tối ăn canh lòng dê dưới gốc cây
sơn trà.
Kỷ Uyển vừa đến đã được hoan nghênh
nhiệt liệt. Những người bạn này cô mới quen không lâu, đếm đi đếm lại cũng chỉ
ba tháng. Nguyên nhân kết bạn cũng từ việc thi bằng lái. Lúc trước Kỷ Uyển đăng
ký là VIP, một học viên và một huấn luyện viên nhưng luyện xe có thể luyện một
mình, còn thi cử thì không được.
Các bài tập cơ bản đã ổn định thì
sau đó được phân loại thành một nhóm ba người VIP. Một xe bốn người, nói chuyện
phiếm đều là làm ăn lớn hay nhỏ, thậm chí nghiệp vụ cũng có chỗ trùng hợp. Trải
qua hai ngày thi cử, từ quen biết đã tăng lên đến mức độ bạn tốt... Đối với
năng lực xã giao của Kỷ Uyển, Chương Tịch Chu không hề nghi ngờ.
Đây cũng là lần gặp thứ ba sau khi
mấy người họ quen biết. Ba người 'bạn tốt cùng xe' này đều là đàn ông 40, 50
tuổi, dẫn con cùng đi tham gia tụ tập. Tuổi của con của mấy đứa trẻ cũng xấp xỉ
Chương Tịch Chu.
Sau khi Kỷ Uyển chào hỏi họ liền đưa
năm, sáu đứa trẻ mười mấy tuổi đi câu tôm hùm đất. Cô dạy mấy thiếu niên và mấy
cô bé hưng phấn dùng sợi bông treo ruột gà câu tôm hùm đất trong ao. Vừa câu
được con đầu tiên, Kỷ Uyển đã bị gọi lại.
Một người phụ nữ xa lạ, da ngăm đen,
mặt đầy vẻ sầu não gọi Kỷ Uyển.
"Em gái! Chúng ta nói chuyện
một chút."
Một trong những bé gái ở đó rất khó
chịu, gắt gỏng hét lên: "Mẹ, chúng con đang bận."
Từ ngoại hình của người phụ nữ có
thể nhìn ra đã khoảng 40 tuổi. Tâm trạng bất an lại bị con gái gắt gỏng khiến
người đó như có dấu hiệu nổi giận.
Kỷ Uyển đứng lên nói: "Dì đi
một lát rồi về, mấy đứa chơi trước đi. Chăm sóc mấy bạn nhé!"
Câu cuối cùng là nói với Chương Tịch
Chu, thấy cậu gật gật đầu, Kỷ Uyển mới yên tâm rời đi.
Kỷ Uyển vừa đi qua lại kéo tay người
phụ nữ trung niên, cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của bà ấy từ từ thả lỏng, cô
chỉ vào bóng cây: "Chúng ta đi qua bên kia ngồi được không?"
Người phụ nữ buồn bực hơn nửa ngày
mới nói một câu: "Được."
***
Kỷ Uyển tìm chỗ có bàn ghế trong
vườn nho, nơi này tránh được tầm mắt của mọi người, cũng sẽ không quá mức hẻo
lánh, kêu lên một tiếng là có người chạy tới.
"Chị là vợ của anh Trần! Anh ấy
thường gửi ảnh của chị và con gái của chị trong nhóm, mấy người chúng tôi đều
nhận ra chị. Không nghĩ tới người thật còn đẹp hơn ảnh."
Kỷ Uyển đánh giá bà ấy, người phụ nữ
này cũng không phải là người giỏi chăm sóc bản thân, nhan sắc của mình. Bà ấy
không giỏi giao tiếp nên dẫn đến có chút bất an. Đoán chừng quả thật trong lòng
không vui với sự tồn tại của cô nhưng cũng không phải vừa gặp mặt đã buông lời
ác ý.
Bởi vậy, cô cũng sẽ không làm cho
người ta mất mặt, thẳng thắn nói: "Đêm qua có một số điện thoại xa lạ gọi
điện thoại cho tôi. Khi bắt máy cũng không nói lời nào, là chị đúng
không?"
Bà Trần vừa ngồi xuống đã kinh ngạc
đứng lên: "Sao cô biết?"