"Bà chủ muốn đi sao?"
"Ừm, cô trông cửa hàng
nhé!" Kỷ Uyển gật đầu với quản lý. Cô đang ném những thứ lộn xộn như màu,
giấy vẽ và bảng vẽ trong nhà kho vào ba lô và túi xách.
Quản lý cửa hàng tiến lên ân cần
hỏi: "Lại mua bảng vẽ cho cháu trai nhỏ nhà cô nữa à? Có cần tôi phụ một
tay không?"
Kỷ Uyển: "Cũng không nặng lắm,
cô ở lại xem cửa hàng là được rồi."
Bây giờ là thời gian thay ca làm
việc, cửa hàng chỉ có một quản lý nên không thể rời đi. Mấu chốt là cho dù có
thể đi được nhưng mấy món ‘cũng không nặng lắm’ của cô cũng khiến những cô gái
thanh tú mềm mại ở đây mất rất nhiều sức.
Sáu năm đã đủ để cô mở các cửa hàng
buôn bán giá bình dân ở các trung tâm mua sắm trung bình và thấp của thành phố,
Kỷ Uyển còn mở thêm sáu chi nhánh. Cô cũng thuê rất nhiều nhân viên trông coi
cửa hàng nên chuyện trong cửa hàng đã không cần cô đích thân lo lắng từ lâu.
Nhưng những vấn đề cô cần quan tâm
cũng không ít. Kỷ Uyển là mỹ nữ chân dài được ngưỡng mộ hiện nay. Dáng người
cân đối, nhìn tổng thể hơi gầy trông có cảm giác rất mong manh. Trên tay cầm
hai cái túi lớn phồng lên làm cho cô nhỏ bé hơn rất nhiều khiến người ta nhìn
cũng lo lắng.
Kỷ Uyển vừa mới ra khỏi thang máy đã
bị gọi lại.
"Tiểu Uyển!"
"Anh Trương..."
Kỷ Uyển mím nhẹ môi. Người đàn ông
trước mặt khoảng ba mươi mấy tuổi, thân hình rất cao lớn, là con trai của cửa
hàng bách hóa Hồng Cơ. Cửa hàng bách hóa Hồng Cơ là chuỗi cửa hàng bách hóa tầm
trung của thành phố, đã mở năm sáu cửa hàng. Kỷ Uyển có hai cửa hàng đều thuê
của cửa hàng bách hóa Hồng Cơ.
Anh Trương trước mặt cũng chính là
chủ thuê của cô.
Anh Trương cười tủm tỉm mở cửa xe đi
xuống: "Thật trùng hợp. Đúng lúc tôi không bận gì, có thể thuận đường đưa
cô về."
Phía dưới thang máy chính là bãi đỗ
xe, anh ta dừng xe ở đó không đi... Không phải là ôm cây đợi thỏ sao? Hơn nữa,
hai người chưa bao giờ có giao tình riêng gì. Ngay cả Kỷ Uyển ở đâu anh ta còn
không biết, sao có thể thuận đường được? Trùng hợp gì chứ?
Kỷ Uyển: "Làm phiền rồi!"
Từ cửa hàng bách hóa Hồng Cơ đến
tiểu khu của Kỷ Uyển mất khoảng 20 phút. Hôm nay lại tình cờ bị kẹt xe nên thời
gian lại kéo dài vô hạn. Anh Trương là một người đàn ông rất tinh tế, không chỉ
bật hệ thống sưởi ấm mà còn hỏi Kỷ Uyển: "Cô thích nghe bài hát nào?"
Kỷ Uyển cười: "Bình thường rất
bận rộn nên tôi không nghe nhạc."
Anh Trương mỉm cười vì sự thẳng thắn
của cô. Lưu lượng khách của cửa hàng bách hóa Hồng Cơ ổn định, nơi đó được cho
là có danh tiếng tốt nhất trong các cửa hàng bách hóa cùng đẳng cấp. Nhiều
thương nhân muốn vào thuê, cho nên anh ta được người ta nịnh hót quanh năm. Cô
cũng là người thuê nhưng không hề có ý lấy lòng anh ta, đối xử bình thường
không có gì đặc biệt.
Tính cách thú vị lại còn rất đẹp!
Rất đáng để giao lưu.
Anh Trương: "Vậy thì bật đại
vậy."
Kỷ Uyển khách khí cười cười.
Hai người quen nhau chưa được bao
lâu. Bởi vì nửa tháng trước ông Trương gọi người thuê đến họp mặt, không biết
vô tình hay cố ý mà sắp xếp cho hai người họ ngồi cùng một bàn. Sau đó, anh
Trương đây đã chăm sóc cô cực kỳ chu đáo. Lăn lộn dưới tay người ta, Kỷ Uyển
cũng không muốn làm cho cậu chủ Trương này xấu hổ. Dù sao cũng không biết rốt
cuộc là người như thế nào, nếu tính tình hẹp hòi mức ngáng chân sau lưng cô thì
phiền thật rồi.(Ứng dụng T Y T)
Anh Trương muốn dẫn dắt cuộc trò
chuyện, Kỷ Uyển cũng đồng ý tiếp lời. Dọc đường đi nói chuyện cũng khá hợp.
Cũng chính là vì khó có lúc hòa hợp
như vậy nên khi xuống xe anh Trương đã tỏ ra gần gũi hơn. Đầu tiên anh ta giúp
Kỷ Uyển mở cửa xe, sau đó lấy đồ của Kỷ Uyển đặt ở ghế sau.
Không nghĩ tới hai cái túi vải đen
bình thường không có gì đặc biệt mà lại nặng đến mức anh ta cắn răng mới có thể
nâng lên. Bởi vì ước tính trọng lượng không chính xác mà còn đứng không vững,
phải lui về sau mấy bước.
Anh Trương xấu hổ, tay cũng run lên:
"Trong đó là gì vậy?"
Kỷ Uyển cười tủm tỉm: "Bảng vẽ,
tranh, màu! À phải, còn một quả tạ nữa."
Gân xanh trên tay anh Trương cũng
nổi lên, cứng rắn giả vờ không sao, nói: "Tôi có chút chuyện muốn nói với
cô. Có thể để tạm lên xe một chút được không?"
"Không cần đâu." Kỷ Uyển
dễ dàng xách cái túi có quả tạ và túi đựng bảng vẽ mà sắc mặt không đổi, nhịp
tim cũng không lệch: "Không nặng đâu. Buông xuống lại cầm lên rất phiền
toái. Anh cứ nói đi!"
Anh Trương: "..."
#Diễn biến cốt truyện hơi khác so
với những gì tôi mong đợi#
Anh Trương im lặng hơn nửa ngày mới
nói ra được lời muốn nói nhưng bởi vì khiếp sợ lại trở nên khô khan: "Tiểu
Uyển, cô là một cô gái rất đặc biệt..."
"Tôi không còn là cô gái
nữa." Kỷ Uyển nghiêm túc ngắt lời anh ta: "Anh Trương, năm nay tôi 34
tuổi, không còn là cô gái hai mươi mấy tuổi nữa. Tôi đã ly hôn và có một đứa con...
Xin anh hiểu dùm cho, tôi phải rất thận trọng trong chuyện tình cảm."
Trong mắt cô viết rõ câu: "Xin
đừng nói nữa, như vậy chỉ làm cho hai bên đối phương đều không vui. Sau này gặp
mặt cũng rất xấu hổ."
Cha anh Trương làm giàu khi mới mười
mấy tuổi, bây giờ gia sản vô cùng đồ sộ. Anh ta là con một trong nhà, có thể
nói đây là một viên kim cương thực thụ. Bình thường anh ta phong lưu ong bướm,
đến tuổi này còn chưa muốn kết hôn, trong nhà cũng thúc giục từ lâu.
Kỷ Uyển cũng không che giấu chuyện
mình ly hôn còn mang theo một đứa nhỏ. Cửa hàng bách hóa Hồng Cơ là địa bàn của
anh ta, nếu anh ta hỏi thăm một chút đã có thể biết hoàn cảnh gia đình cô.
Đây là lần đầu anh ta kết hôn, điều
kiện gia đình cũng tốt hơn Kỷ Uyển rất nhiều. Có thể lựa chọn biết bao cô gái
hai mươi nhưng lại quả quyết nhận định Kỷ Uyển là tình yêu đích thực. Mối quan
hệ này còn có thể tiến đến hôn nhân sao?
Nếu Kỷ Uyển là người ham phú quý
chắc chắn sẽ đồng ý ở bên anh ta, ăn bánh trả tiền, tiền trao cháo múc. Nhưng
cô thật sự không phải...
Anh Trương thở dài, sau đó lui về
phía sau một bước kéo dài khoảng cách giữa hai người, thái độ đã rất rõ ràng.
Nhưng lời nói ra cũng không được nhẹ nhàng buông xuôi cho lắm: "Kỷ Uyển,
cô là người phụ nữ đặc biệt. Tôi có linh cảm nếu để lỡ cô, sau này tôi sẽ rất
hối tiếc."
Thái độ anh ta thản nhiên như vậy,
rất có phong cách quân tử. Chi ít anh ta cũng không phải loại người sẽ trả thù,
lúc nói chuyện trên xe Kỷ Uyển đã phát hiện được. Bây giờ được chứng thực nên
cũng không ngạc nhiên nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Mấy năm nay một người phụ nữ độc
thân xinh đẹp làm ăn ở bên ngoài, loại người ghê tởm nào cũng đã gặp qua.
Nhìn theo người đàn ông lái xe rời
đi, Kỷ Uyển cũng đang cân nhắc một chuyện. Có một chiếc xe thật sự thuận tiện
hơn nhiều. Đáng tiếc cô không có thời gian thi bằng lái xe, vẫn nên tranh thủ
thì hơn. Vừa giương mắt lại thấy bóng người thoáng qua ở góc tường, trong nháy
mắt đã biến mất. Nếu như không phải có mái tóc đen lộ ra ngoài thì chắc chắn
khiến người ta cảm thấy mình nhìn nhầm.
Kỷ Uyển: "Đi ra đây!"
Mái tóc đen nhỏ đó lui về phía sau.
Nơi Kỷ Uyển bảo anh Trương đỗ xe là
cô đặc biệt chọn. Bên cạnh có một con đường nhỏ vào tiểu khu, người biết nơi
này không nhiều lắm. Bốn phía tương đối trống trải, chỉ có một căn nhà cũ và
một bức tường có thể trốn được.
Kỷ Uyển không tốn chút sức xách hai
cái túi đi về phía trước vài bước nhưng miệng vẫn nói: "Ôi chao, nặng quá
đi!"
Thiếu niên đang thận trọng trốn ở
góc tường mím chặt môi. Mặc dù biết lời nói của người phụ nữ này không đáng
tin, sức cô chẳng khác sức của đàn ông là bao nhưng cậu không thể làm ngơ được,
đành chạy đến giật túi của Kỷ Uyển.
Chuột gầy gò ốm yếu giờ đã trở thành
một thiếu niên tuấn tú. Bây giờ cậu đang học trung học, chiều cao cũng không
ngừng tăng lên, cũng đã được 1m76. Cao hơn nửa cái đầu so với bạn bè cùng trang
lứa, vậy mà còn không ngừng cao lên. Giống như trước kia chưa từng suy dinh
dưỡng.
Kỷ Uyển đi lướt qua cậu, quả nhiên
tìm được một cây gậy bóng chày ở góc tường... Khóe miệng cô giật giật. Thiếu
niên cao lớn này cũng không phải là dạng công tử bột chỉ được cái mã bề ngoài,
cậu là một người con trai luyện tập Taekwondo để rèn luyện thể chất. Nếu vừa
rồi anh Trương kia có hành vi đi quá giới hạn thì anh ta sẽ vinh dự được Chương
Tịch Chu nhà cô giáng một cú vào đầu.
Mặt Chương Tịch Chu không biến sắc,
nhịp tim không lệch nói: "Hôm nay cháu có tiết bóng chày."
Kỷ Uyển: "Trường trung học
trong nước đã có mở lớp bóng chày rồi à?"
Chương Tịch Chu: "Vâng."
Kỷ Uyển: "... Đừng cho rằng dì
học ít hơn cháu mà lừa dì."
Được rồi! Dù sao Kỷ Uyển cũng hết
cách với cậu. Chương Tịch Chu không phải kẻ ngốc, cậu luôn biết chừng mực có
điểm dừng. Nghĩ về những chuyện quá khứ từng trải qua, tâm lý phòng bị của cậu
mạnh hơn người khác cũng không có gì sai.
Đi được một đoạn, đột nhiên Chương
Tịch Chu nói với cô: "Cháu cảm thấy điều kiện của người vừa rồi cũng không
tệ lắm."
"Hả? Ai?"
Kỷ Uyển sửng sốt một lát mới phản
ứng lại: "Điều kiện tốt cũng không thể đâu. Nhà người ta cũng sẽ không
chấp nhận người có quá khứ như dì."
Cũng không phải Kỷ Uyển tự coi
thường mình, mà đây là vấn đề rất thực tế.
Ly hôn, mang theo đứa con lớn như
vậy. Đừng nói lấy kết hôn làm tiền đề, chỉ đơn thuần là yêu đương thôi, nghĩ
đến phản ứng gia đình đối phương lại cảm thấy phiền muốn khóc. Cuộc sống hiện
tại của bản thân tốt như vậy, tội gì phải phá hủy nó.
Chẳng lẽ một mình phấn đấu nhiều năm
như vậy, được một cuộc sống không cần lo cơm áo gạo tiền mà giờ lại phải chạy
tới trước mặt người ta cúi đầu, cô cũng chẳng làm gì sai cả.
Chương Tịch Chu: "Nếu gia đình
người ta chấp nhận thì sao?"
"Cũng không." Kỷ Uyển trợn
trắng mắt: "Chỉ gặp mặt ba lần sao? Dì không thích như vậy."
Chương Tịch Chu cười.
Cậu cười đến mềm mại, ngọt ngào lộ
ra hai má lúm đồng tiền nhỏ.
Bởi vì tâm hồn trưởng thành hơn bạn
bè cùng trang lứa nên Chương Tịch Chu luôn bày ra dáng vẻ bình tĩnh, chín chắn
mà đáng tin cậy. Cho nên khi phát hiện mình cười cậu lại cảm thấy sụp đổ. Cậu
rất ít cười, huống chi lại còn tươi như vậy.
"Tách!"
Kỷ Uyển chụp lại nụ cười khó khăn
lắm mới có được của cậu, đổi lại là một cái liếc mắt của Chương Tịch Chu.
Thời hạn nhiệm vụ của cô rất dài, vì
vậy cô luôn coi mỗi ngày ở đây là cuộc sống thực sự nên sẽ không bỏ qua bất kì
khoảnh khắc nào. Yêu đương cũng không sao, trong lòng cô cũng không bài xích
nhưng thật sự quá bận rộn. Vấn đề liên quan cũng rất nhiều, ngay cả đối tượng
cũng phải suy nghĩ thật kỹ, sao cô có nhiều công sức như vậy.
Kỷ Uyển vỗ vỗ bả vai cậu, thờ ơ nói:
"Yên tâm đi! Bất quá thì dì tìm đại cho cháu một người cha dượng."
Chương Tịch Chu: "Ơ, dì cũng
đâu phải là mẹ của cháu."
Cậu quay mặt sang hướng khác khiến
Kỷ Uyển không nhìn được vẻ mặt cậu lúc này.
Cái thằng nhóc này!
Cậu rất vội vàng muốn trở thành nam
tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất nhưng Kỷ Uyển thì ngược lại.
Cô muốn cậu trưởng thành chậm một chút, hưởng thụ thật tốt sự vô lo vô nghĩ của
tuổi thiếu niên.