Kỷ Uyển biết muốn chuyển trường cho cậu sẽ không dễ dàng như cô nói. Trung Quốc cực kỳ coi trọng giáo dục, cũng có chế độ tương đối hoàn thiện. Đây cũng là nguyên nhân cha mẹ Chương Tịch Chu không đáng tin như thế mà cũng đảm bảo cậu nhận được giáo dục cơ bản.

Nhưng điều này đối với Kỷ Uyển mà nói thì trở nên khó khăn.

Hộ khẩu của cậu ở khu Đông, theo quy định cũng chỉ có thể học theo hộ khẩu trong khu vực. Cô muốn chuyển hộ khẩu của cậu sang tên cô, chính thức nhận nuôi cậu. Nhưng thứ nhất hộ khẩu của cô vẫn đứng tên chồng cũ, không thể chuyển ra ngoài. Thứ hai, cô không quyền không thế, lại ly hôn sống một mình. Thậm chí ngay cả một công việc ổn định cũng không có, ngẫm lại đã biết không thể phù hợp với điều kiện nhận nuôi một đứa trẻ.

Dường như con đường phía trước rất khó khăn, một khoảnh khắc cũng không thể lơi lỏng.

Trời sinh Kỷ Uyển lạc quan, cũng không cảm thấy phía trước sẽ hoàn toàn không có lối thoát thì lại có tâm trạng ức hiếp cậu: "Chỉ có một cái chăn, đêm nay vẫn là dì ngủ với cháu vậy."

Chương Tịch Chu nhìn cô một cái rồi tắt TV, đi rửa mặt.

Cậu đóng cửa phòng tắm lại, lúc này lực chú ý của cô từ trên người cậu mới dời đi. Kỷ Uyển, người đã bận rộn một ngày bắt đầu kiểm tra xung quanh nhà. Dù sao cũng phong cách trang trí của hai người lớn tuổi, thẩm mỹ cũng khác biệt so với người trẻ, phong cách đơn giản vô cùng chín chắn. Có thể nhìn ra được, nội thất đều là vật liệu thượng hạng. Dự định nơi này dùng để dưỡng lão nên mỗi một chi tiết đều được thiết kế vô cùng hợp lý.

Ban công bịt kín một nửa làm một phòng sách nhỏ, giá sách được bày biện chỉnh tề, bên cạnh đặt một cái ghế mây. Lấy một cuốn sách, ở đây nhàn nhã cả một buổi chiều, chắc chắn là một điều rất tuyệt.

Đáng tiếc là Kỷ Uyển không có nhiều thời gian thảnh thơi như vậy.

Trên ban công có hai thanh phơi quần áo, là thép không gỉ, hai người phơi quần áo hoàn toàn đủ. Nhưng trong nhà không có móc treo quần áo, cô cân nhắc ngày mai đi chợ nông sản mua một ít.

Phòng khách và phòng ăn được tách biệt độc lập. Bàn trà phòng khách, tủ TV và TV đều có đầy đủ, thậm chí ngay cả CCTV cũng có thể mở được. Vừa rồi cô và cậu ngồi trên sô pha bằng da xem chương trình thiếu nhi.

Cô cũng đã nghiên cứu bàn ăn, là cái sáu người ngồi. Bình thường muốn tiết kiệm không gian có thể gấp lại thành bàn vuông, khi cần cũng có thể kéo thành bàn tròn.

Hai phòng ngủ không ở cùng một hướng, Kỷ Uyển trải ga giường duy nhất lên chiếc giường 1m8 trong phòng. Chờ làm xong hết, cô mới phát hiện Chương Tịch Chu còn chưa ra khỏi phòng tắm.

"Chu Chu?"

Nước bên trong đã ngừng chảy. Bởi vì phòng tắm rất kín nên giọng nói truyền ra hơi ‘ồm ồm’.

"Cháu không có quần áo..."

Có thể nghe ra tâm trạng uể oải của người bên trong... Mặc dù hiểu chuyện đến bất ngờ nhưng chung quy cậu vẫn là một đứa trẻ.

Lúc Chương Tịch Chu đi cùng cô, ngoại trừ bộ quần áo trên người thì không có bất kỳ thứ gì. Quần áo bẩn vừa thay ra chưa kịp giặt vốn là quần áo của Kỷ Uyển. Hôm nay đổ đầy mồ hôi nên cũng không thể mặc lại, không thay quần áo thì không được.

Kỷ Uyển tìm một chiếc áo bông thoải mái trong túi, cũng lấy thêm "quần lót bông vụn mộc mạc" mà 'nguyên chủ' chưa từng mặc đưa vào trong khe cửa.(Ứng dụng T Y T)

Bên trong im lặng rất lâu, sau đó là tiếng ‘sột soạt’ của quần áo. Cửa mở ra, khuôn mặt của cậu lộ ra ngoài.

Chương Tịch Chu: "Quần áo của cháu đâu?"

Kỷ Uyển cười tủm tỉm: "Ở bên ngoài ban công, lát nữa dì sẽ giặt cho cháu."

Chương Tịch Chu không động đậy, ý bảo cô đem đồ của mình đến đây. Ánh mắt của cậu cực kỳ linh động, không cần mở miệng đã có thể biểu đặt chuẩn xác ý tứ của mình, đương nhiên Kỷ Uyển vừa nhìn đã hiểu. Mà với tư thế này của cậu, không lấy được quần áo thì sẽ không nghỉ ngơi.

Kỷ Uyển bất đắc dĩ chỉ có thể đem quần áo bẩn đến cho cậu. Đồng thời, trong tay cô bị nhét vào một cái quần lót bông quen thuộc.

Kỷ Uyển kinh ngạc nửa ngày, mặt mày hớn hở nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn lõm xuống của cậu.

"Đáng yêu quá!"

Cửa 'rầm' đóng lại, sau đó Kỷ Uyển chịu chiến tranh lạnh cả đêm. Mặt cậu hầm hầm, sống chết không chịu mở miệng nói thêm một câu nữa.

Trong nhà thiếu rất nhiều đồ đạc nhưng không nghèo đến nỗi không thể mua quần lót.

  ***

Buổi sáng Kỷ Uyển cũng làm theo ngày hôm qua. Cô nhồi bột mì thành khối lớn rồi cán mỏng, sau đó dùng dao cắt thành từng cọng dài thả vào nước, nấu thành hai tô mì. Trong nhà còn sót lại một quả dưa chuột, Kỷ Uyển cắt thành sợi trộn vào mì, gia vị là muối, giấm và ớt. Bất ngờ là hương vị cũng không tệ.

Kỷ Uyển tự luyến không hề biết xấu hổ: "Ôi chao! Dì thật sự có thiên phú nấu ăn."

Chương Tịch Chu: "..."

Hình như đứa nhỏ này cũng chỉ tức giận một đêm, ngủ một giấc đã quên hết. Ngày hôm sau lại để ý tới cô, còn chủ động đi rửa chén. Kỷ Uyển muốn từ chối, cậu còn tức giận với cô.

Kỷ Uyển hết cách với cậu, chỉ có thể cho cậu tùy ý làm. Không nghĩ tới Chương Tịch Chu nhỏ người nhưng rửa chén vừa nhanh vừa sạch. Mỗi một cái chén đều sạch sẽ, giống như là làm rất thành thục.

Đặt chén gọn gàng trong tủ, cậu ngồi lên ghế đệm nói: "Việc nhà sẽ do cháu làm hết."

Cũng không biết cậu nói là trước kia hay là hiện tại, nhưng cậu khẳng định, thái độ không cho phép thương lượng cũng rất rõ ràng. Cậu mong mình có thể làm một cái gì đó.

Trong lòng Kỷ Uyển còn nhiều chuyện nên nhất thời không muốn dây dưa vào những chuyện nhỏ nhặt này. Gần nơi họ ở có một chợ bán sỉ, cô mang theo Chương Tịch Chu cùng nhau đi chợ mua ô. Chợ bán sỉ này có tổng cộng bảy tầng, tầng một đều bán len. Bây giờ là mùa hè, kinh doanh vô cùng tiêu điều, giờ này còn chưa mở cửa.

Ô được bán ở tầng hai, Kỷ Uyển nhìn qua hai cửa hàng, đại bộ phận giá niêm yết đều có ba cấp bậc: 10, 20, 30.

Kỷ Uyển kiểm tra chiếc ô mười đồng một hồi rồi nói với ông chủ lười biếng ngủ gật: "Tôi đi một vòng chỉ thấy ô của ông là tốt nhất. Nhưng tôi muốn mua nhiều, giá của ông không thích hợp."

Ông chủ là một người đàn ông trung niên, chợ bán sỉ này không có điều hòa, cả mùa hè chỉ dựa vào một cây quạt để chống đỡ. Buổi sáng là lúc mát mẻ nhất, ông chủ mặc áo tay ngắn mà vẫn phải bật cây quạt kiểu cũ.

Buổi sáng mát mẻ, người làm ăn cũng có kiên nhẫn hơn. Huống chi người mua xinh đẹp, vừa mở miệng nói ra lại là lời khen ngợi dễ nghe.

"Cô muốn bao nhiêu cái?"

Kỷ Uyển: "Mỗi loại lấy trước hai trăm cái."

Là 600 cái, một con số không lớn không nhỏ. Huống chi trong lời nói của khách hàng còn có chữ 'trước'. Vị trí này của ông chủ khá lệch, người bình thường rất ít đi đến chỗ này cho nên làm ăn không tốt bằng cửa hàng phía trước. Dường như ông chủ không hề suy nghĩ đã nhượng bộ: "Mỗi loại bớt cho cô ba đồng. Hàng ở bên trong, đích thân cô chọn đi."

Cửa hàng này có 60m2, 20m2 phía trước là để trưng bày, 40m2 phía sau là nhà kho. Trước tiên Kỷ Uyển không trả giá, cô đi vào nhấc ô lên rồi nở nụ cười. Vốn chỉ khen một câu, không nghĩ tới cô đã tìm đúng cửa hàng... Nói thật, tay nghề làm ô này không tồi nhưng tuyệt đối không tốt hơn những cửa hàng khác bao nhiêu, mấu chốt là kiểu dáng mới lạ.

Cuối cùng Kỷ Uyển không mặc cả, cô thương lượng với ông chủ lấy 50 cái trước, ngày hôm sau lấy tiếp số còn lại. Kỷ Uyển trả hơn 1000 tiền cọc.

Chương Tịch Chu thấy cô cầm hơn 1000 đồng, thương lượng một đơn hàng hàng chục nghìn mà còn được ưu đãi!

Vừa về nhà, Kỷ Uyển bắt đầu dùng bút dạ viết trên giấy cứng.

Chương Tịch Chu: "Dì mua ô làm gì?"

Kỷ Uyển bật TV lên, nhẹ nhàng hất cằm: "Xem dự báo thời tiết đi! Chúng ta chuẩn bị làm giàu."

Thời tiết hôm nay mưa rào.

Lúc này, Kỷ Uyển đã viết xong mớ giấy. Chương Tịch Chu tiến lại gần xem. Bình thường đều thấy chữ viết của cô, Chương Tịch Chu nhìn cũng đã quen. Cho dù không biết chữ cũng còn có một bức tranh đơn giản sinh động.

Tờ giấy cứng đầu tiên vẽ một người que với cái đầu tròn, người que cầm một chiếc ô cán dài có móc treo. Bên cạnh còn viết dòng chữ: ‘Chỉ 25 đồng. Ô nhỏ trong suốt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy vẻ đẹp của bạn’.

Cậu lại cầm lấy tờ giấy cứng thứ hai, vẫn có một bức tranh. Cô vẫn vẽ một người que nghiêng người đang cười, trong tay nó cầm một chiếc ô cực nhỏ chưa mở ra. Mà nơi nó đứng, một nửa là nắng một nửa là mưa. Bên trên viết: ‘Bỏ túi chống nắng, nhẹ nhàng mang theo. Chỉ 45 đồng đã có thể mang về nhà’.

Chẳng hiểu sao giá lại tăng gấp đôi.

Làm xong xấp giấy, Kỷ Uyển cũng không dừng lại. Cô dùng dây đỏ thắt mấy nút dây Trung Quốc tinh xảo. Cái này tốn mất một tiếng của cô. Ngoại trừ ô cán dài ra thì còn lại đều là bao ô, cô còn làm khóa kéo hoa cho từng cái. Tổng cộng bận rộn gần ba tiếng, thời tiết đã oi bức kỳ lạ, Kỷ Uyển dẫn Chương Tịch Chu ra cửa.

Muốn bán ô với số lượng lớn, nhất định phải đến khu trung tâm thành phố nhiều người đến kẻ đi. Kỷ Uyển thuê nhà có vị trí rất tốt, ngồi hai trạm xe buýt đã tới khu trung tâm náo nhiệt… Cô nói chuyện với chủ cửa hàng trong khu phố, thuê một chỗ nhỏ. Sau đó mở mấy chiếc ô ra, bày trí vô cùng đẹp. Dưới giấy cứng của mỗi chiếc ô, cô lại treo thêm một nút dây Trung Quốc đỏ tinh xảo trên một miếng vải nhung nhỏ.

Toàn bộ cửa hàng liền trở nên đẳng cấp hơn nhưng còn chưa mưa! Người đi đường tới lui phải quay đầu liếc mắt nhìn, rất nhiều người thấy quả thật trời đã âm u lại bị cô chủ xinh đẹp nói mấy câu thì mua ngay.

Chờ trời mưa to, những chiếc ô trong tay Kỷ Uyển sẽ bán hết.

Phải đi lấy ô "tồn đọng" của ông chủ thêm hai lần nữa.

Buổi trưa hai người ăn vài thứ bên ngoài, buổi chiều lần lượt đổi hai chỗ. 600 cái ô Kỷ Uyển lấy về đã bán hết. Người phụ nữ này cười dịu dàng một cái, thay đổi chút mánh khóe biến ô của mình thành những bông hoa. Thế mà cô đã kiếm được hơn 10000 tiền lời từ việc kinh doanh ô.

Cậu bé như Chương Tịch Chu cũng nhìn ra sự phi thường của người phụ nữ này.

"Hồi ký Chương Tịch Chu": Từ nhỏ tôi đã hiểu được một đạo lý. Phụ nữ xinh đẹp là sinh vật thần kỳ nhất trên thế giới này. Nhất là khi cô ấy còn có thể nhanh mồm dẻo miệng, thế giới này sẽ không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản cô ấy được nữa. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play