Dưới bàn tay như thi triển ma pháp
của Kỷ Uyển, sọt lớn đặt một đống lâm sản giống như bãi rác lập tức trở nên
đáng giá.
Kỷ Uyển dùng vải hoa lót dưới sọt,
sau đó đặt lâm sản đã đóng gói vào. Xử lý xong tất cả, cô hỏi Chương Tịch Chu:
"Đi ra ngoài với dì được không? Trong tòa nhà này rất lộn xộn, dì không
yên tâm để cháu ở đây một mình."
Chương Tịch Chu gật đầu.
Lúc này Kỷ Uyển không còn cách nào
để bế cậu, cô phải khiêng cái bàn gấp duy nhất trong phòng nhỏ ra ngoài. Tuy
rằng Chương Tịch Chu không nói lời nào, rất ngoan ngoãn làm một con dê non.
Trong hoàn cảnh xa lạ hơi khiếp đảm, cậu chỉ im lặng đi theo cô.
Kỷ Uyển cố gắng sờ đầu cậu, nói
không ra những lời an ủi.
Muốn bán mớ lâm sản này với giá tốt
thì phải tìm đúng người mua. Kỷ Uyển tập trung vào một tiểu khu khá cao cấp ở
Tây Thành. Tiểu khu này đã giao nhà bốn, năm năm nên tỉ lệ đông dân cư cao, nhu
cầu về hàng hóa lớn, lại cách xa chợ. Không còn nơi nào thích hợp hơn.
Đến nơi, cô đặt bàn lên rồi bày hàng
hóa đẹp đẽ ra. Bắt đầu lấy giấy bút mới mua ra viết.
Một người phụ nữ mang theo một đứa
nhỏ ngồi xổm ở cửa tiểu khu đã khiến người ta chú ý. Người phụ nữ này xinh đẹp
nhưng lại mặc áo vải hoa và quần màu chàm không tương xứng với khí chất của cô.
Cảm giác quê mùa mộc mạc nói không nên lời. Cậu bé ngồi bên cạnh gầy gò, yếu ớt
còn đang mặc một cái áo sơ mi nữ có thể làm thành váy, đôi mắt cảnh giác nhìn
chằm chằm người qua đường... Nhìn thế nào cũng rất thú vị.
Nửa ngày sau, cuối cùng Kỷ Uyển cũng
viết xong. Cô đặt mấy tờ giấy cạnh hàng hóa tương ứng. Giống như không hề có ý
thức của một cô gái yếu đuối, cô bắt đầu hô to: "Lâm sản từ núi sâu. Vừa
bổ dưỡng, vừa dưỡng nhan, ôn tỳ bổ thận, tất cả đều có."
Thấy cậu trừng mắt nhìn mình, Kỷ
Uyển dừng lại nhét giấy bút cho cậu: "Thấy chán sao? Cho cháu chơi
đấy."
Chương Tịch Chu: "..."
Rất nhanh có đã người vây xem. Vừa
nhìn trên giấy đã thấy ngay chữ viết tay đoan chính xinh đẹp.
Món đầu tiên từ trái sang phải là
thịt xông khói cắt thành miếng lớn, lời giới thiệu được viết thế này: ‘Chạy
khắp núi sâu để tìm lợn, dùng nước sốt bí truyền của tổ tiên ướp bảy bảy bốn
mươi chín ngày. Thịt thành phẩm đầy hương thơm, cực kì bổ dưỡng. Không cần mặc
cả, 200 một túi.’
Người đầu tiên đến mua là một cô gái
trẻ ăn mặc tươm tất, tiền lương của cô ấy rất cao nên bình thường không có khái
niệm cò kè mặc cả khi mua đồ. Ngược lại còn cảm thấy rất thú vị.
"Cho tôi một túi."
Vẻ mặt Kỷ Uyển đau đớn: "Ôi!
Nếu như không phải vội vàng trở về, sao có thể bán cái giá này..."
Cô gái hơi sửng sốt: "Vậy...
Tôi mua thêm một túi... Được chứ?"
Kỷ Uyển lập tức nhanh nhẹn lấy cho
cô ấy thêm một túi: "Tổng cộng 400 đồng."
Chương Tịch Chu: "..."
Thịt ngon luôn có người biết đến.
Vừa mở hàng, việc làm ăn của Kỷ Uyển cũng đã khá khẩm lắm rồi. Tuy bản thân cô
nói đùa với khách hàng nhưng tai nghe sáu đường, mắt nhìn tám hướng, không bỏ
qua một chút động tĩnh xung quanh.
Thấy quản lý thành phố phía xa, Kỷ
Uyển nhanh chóng gói đồ cho mấy người khách đã trả tiền. Những người phía sau
lại muốn đưa tiền nhưng cô không nhận, tay chỉ ra phía xa.(Ứng dụng T Y T)
"Quản lý thành phố tới rồi, tôi
sợ bị phạt tiền."
Những người lớn tuổi và người trẻ
vây quanh cô chưa thấy người bán hàng nào gặp quản lý thành phố mà lại bình
tĩnh như vậy. Nghe xong họ "hô" lên một tiếng, hiểu ra ý hài hước
trong câu nói lại cười rộ lên.
Vừa cười xong quay đầu lại đã thấy
Kỷ Uyển quải đồ lên lưng, một tay nhấc bàn gấp, một tay bế Chương Tịch Chu. Lúc
này cô giống như một nữ tráng sĩ vô cùng mạnh mẽ. Thế mà còn chạy rất nhanh.
Quản lý thành phố mới chạy đến cửa
tiểu khu, "khách hàng" vây xem cũng chưa giải tán mà cô gái nhỏ miệng
lưỡi vô cùng ngọt ngào đã chạy rất xa rồi.
Quản lý thành phố khom lưng, thở hổn
hển không ngừng: "Ôi chao! Bây giờ những người bán hàng rong... Sức lại
mạnh như vậy sao? Chạy nhanh thật!"
Quần chúng vây xem: "..."
Anh ta vẫn chưa thấy đó là một cô
gái trẻ xinh đẹp.
Kỷ Uyển chạy thật xa mới dừng lại,
cô không sợ bị dạy dỗ vài câu nhưng thật sự là quá tốn tiền, cô cũng không còn
cách nào. Kỷ Uyển không sợ gì, chỉ sợ bị phạt tiền.
Thời gian họ ăn cơm trưa cũng không
nhiều lắm, Kỷ Uyển đưa cậu đến quán mì bên cạnh ăn mì. Cô gọi mì cho Chương
Tịch Chu một tô mì thịt bầm rồi gọi cho mình một tô mì trụng.
Hai tô mì được bưng lên cùng một
lúc, Kỷ Uyển không ăn sáng đã cật lực đi bán nên đã đói rã rời từ lâu. Một đôi
đũa vươn tới trước mặt cô, chặn tô mì lại… Kỷ Uyển ngẩng đầu, cậu buồn bực im
lặng đổi hai tô mì.
Chẳng lẽ cậu không thích ăn mì thịt
bầm? Kỷ Uyển cũng không lo đói nữa, cô hỏi: "Đổi tô khác cho cháu hay là
ăn món khác nhé?"
Trả lời cô là tiếng ăn mì "rồn
rột" của đứa trẻ.
Kỷ Uyển: "..."
Hiếm có lúc Kỷ Uyển bị chặn đến á
khẩu không nói nên lời nhưng cô cũng không tức giận. Ngược lại một ngày mệt mỏi
đã được một đũa mì thịt bầm xoa dịu.
Nhai chậm cũng chỉ mất hai mươi
phút. Ăn xong rồi thì lại bắt đầu đổi chỗ bày hàng. Bốn giờ chiều, đồ hôm nay
bày ra đều đã bán hết.
Kỷ Uyển đếm một chút, tổng cộng thu
được 2742 đồng.
Tuy rằng có thể không đủ nhiều nhưng
cô vẫn dự định hôm nay sẽ thuê nơi ở mới. Dáng vẻ của cô như vậy mà ở nơi rồng
cá hỗn tạp lại không có bất kỳ phòng hộ nào, thật sự là không an toàn. Cô là
người làm việc vô cùng linh hoạt, cảm thấy khiêng bàn và sọt về bị trễ một
chuyến xe nên liền ôm cậu lên xe buýt đi Bắc Thành.
Hai người họ ăn mặc như vậy, quả
nhiên tỷ lệ khiến người ta ngoái đầu nhìn vẫn rất cao. Kỷ Uyển đặt sọt sang một
bên. Nếu là cô của lúc trước, cái sọt bẩn thỉu này đã bị ném đi từ lâu nhưng
không phải bây giờ còn đang nghèo sao?
Trong bốn khu đô thị của thành phố,
Đông Thành là khu nghèo nhất và cũ nhất, Bắc Thành là khu vực mới, nhà cũ và
nhà mới đều có... May mắn có thể gặp được một ngôi nhà mới cho thuê, tiêu một
số tiền nhỏ mà cũng được sống cũng thoải mái, như thế thì rất tốt!
Hôm nay do dậy sớm nên giờ Kỷ Uyển
híp mắt định ngủ một lát, mới mơ mơ màng màng muốn ngủ đã bị cậu đánh thức. Vừa
mở mắt ra đã thấy cậu kéo chặt tay một người đàn ông không nên xuất hiện. Bàn
tay này đang mò vào túi vải nhỏ của cô, không cần nói cũng biết muốn làm gì.
Kỷ Uyển lo lắng vỗ vỗ cậu, trấn an
tâm trạng lo lắng của cậu trước. Sau đó bàn tay trắng bệch nắm lấy cổ tay tên
trộm.
Cô cười tủm tỉm nói với chủ nhân của
bàn tay: "Mẹ đơn thân lớn tuổi, cô đơn không nơi nương tựa mang theo con
trai nhỏ gầy yếu suy dinh dưỡng, đáng thương như vậy mà cũng trộm. Anh trai
này, lương tâm anh để ở đâu vậy?"
Tên trộm: "..."
Tên trộm: "Xin hãy buông tay!
Sắp gãy mất rồi."
Kỷ Uyển: "Huống chi trước mặt
tôi nào là bàn nhỏ, sọt lớn. Anh khom lưng cũng không dễ dàng gì. Nói thật, mục
tiêu này của anh rất đặc biệt."
Tên trộm: "..."
Trên xe buýt yên tĩnh đến bất ngờ,
dường như thời gian bị ngừng lại vài giây vì lời nói của cô... Sau đó, hành
khách bên cạnh Kỷ Uyển xông tới bắt được tên trộm: "Cảnh sát! Giơ tay
lên."
Lúc xuống xe, cảnh sát mặc thường
phục tán gẫu với cô vài câu, anh ta nói rất chân thành: "Em gái, vừa rồi
suýt nữa đã bị lời nói của cô che mắt thả người chạy rồi."
Tên trộm khóc không ra nước mắt:
"Đồng chí cảnh sát, công bằng mà nói... Nếu như vừa rồi không bối rối, tôi
vốn cũng có cơ hội chạy."
Cảnh sát mặc thường phục là cảnh sát
của đồn cảnh sát khu vực phía bắc, hiểu rất rõ tình hình bên này nên đề cử cho
Kỷ Uyển mấy chỗ, tiết kiệm cho cô không ít sức lực và thời gian.
Sau khi xuống xe buýt, Chương Tịch
Chu không cho Kỷ Uyển bế nữa mà cầm tấm bản đồ đơn giản do đồng chí cảnh sát vẽ
cho. Hai người đi hơn một tiếng đồng hồ. Đến một bóng râm, Kỷ Uyển đặt bàn nhỏ
dưới tán cây, chỉ chỗ bồn hoa râm mát: "Cháu ngồi ở đây chờ dì một
chút!"
Ly nước lớn mang theo đã không còn
nước từ lâu, Kỷ Uyển chuẩn bị đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một chai nước
khoáng. Vừa đi được hai bước, góc áo đã bị một bàn tay kéo lại. Nhưng mà chủ
nhân của đôi tay này đang cúi đầu khiến người ta nhìn không rõ biểu cảm. Chỉ có
giọng nói nho nhỏ truyền đến bên tai Kỷ Uyển.
"Dì đi đâu?... Có phải định bỏ
rơi cháu không?"
Không biết có phải trước kia Chương
Tịch Chu từng bị bỏ rơi nên có kinh nghiệm hay không. Mũi chân cậu run rẩy
không ngừng. Cho dù không thấy mặt, Kỷ Uyển cũng có thể biết biểu cảm bây giờ
của cậu, tất nhiên là hoảng sợ bất an.
Chương Tịch Chu đã từng đi học, cũng
không phải lớn lên trong xã hội khép kín. Trong 'cốt truyện' cũng chưa từng nói
cậu bị câm, làm sao có thể không nói được. Huống chi cậu còn thông minh như
vậy.
Người lớn luôn cảm thấy trẻ con
không hiểu bất cứ điều gì, đó là sai. Tất cả trẻ con đều có một đôi mắt quan
sát rất tốt.
Kỷ Uyển cũng không biết cậu có thể
hiểu lời mình nói bao nhiêu nhưng cô cảm thấy mình nên nói rõ ràng, đây cũng là
tôn trọng cậu.
"Chương Tịch Chu, cháu nghe
này! Dì mang cháu rời khỏi Đông Thành là vì nhận nuôi cháu, trở thành một gia
đình không tách rời. Đối với cuộc sống trước đây của cháu, dì đã kết thúc nó từ
lúc dì xuất hiện rồi. Và những đau khổ mà cháu từng trải qua, dì không thể đồng
cảm với cháu nhưng cũng không hề thoải mái hơn cháu. Nhưng nó không quan trọng,
thời gian luôn làm dịu tất cả các vết thương."
Cô mỉm cười, ngồi xổm xuống nhìn
thẳng vào mắt cậu, thẳng thắn bày tỏ nội tâm của mình: "Có lẽ cháu sẽ phải
theo dì sống một cuộc sống lang thang, kém xa sự yên ổn lúc trước một thời
gian. Nhưng dì chắc chắn sẽ cố gắng cho cháu cho cháu một tương lai tốt đẹp.
Hãy tin dì!"
......
Kỷ Uyển cũng không mong chờ cậu có
thể trả lời. Sau khi nói xong lời mình muốn nói, cô lại hỏi: "Bây giờ dì
có thể đi mua nước không? Chỉ đi một lát thôi."
Có lẽ lời nói của cô đã lay động
Chương Tịch Chu, cậu buông tay cô ra nhưng vẫn nắm chặt góc áo mình.
Kỷ Uyển mua nước về, đầu tiên là cho
cậu uống. Trong lúc cậu uống nước, Kỷ Uyển lại nghiên sơ cứu bản đồ đơn giản.
Quả thật vị cảnh sát đó rất quen thuộc với nơi này, con đường nào đi tới đâu
cũng không sai chút nào.
Hai người uống nước xong, Kỷ Uyển
đưa cậu đi qua hai con đường nhỏ. Cảnh sát đề cử nơi này là có lý do. Đây được
xem như là nơi phát triển tốt nhất trong toàn bộ khu vực Bắc Thành mới. Khu phố
được trang bị đầy đủ tiện nghi, có thể thấy cửa hàng ở khắp nơi. Trên đường họ
còn đi qua một chợ thực phẩm.
Bởi vì là buổi chiều, trong chợ yên
ắng nhưng có thể nhìn thấy một, hai quầy hàng thông qua cửa rộng. Mỗi quầy hàng
đều dùng vải che đậy. Kỷ Uyển chỉ có thể nhìn thấy một chút màu đỏ, là cà chua.
Rất nhanh đã đến trước cửa tiểu khu
Kim Uyển. Cửa lớn tiểu khu này coi như là hoành tráng. Điều càng làm cho Kỷ
Uyển hài lòng chính là bởi vì họ đứng lâu, ánh mắt cảnh giác của bảo vệ đã bắn
tới.
Kỷ Uyển đã tính toán trước, giá cả
hơi đắt một chút cũng được, chỉ cần nằm trong phạm vi chịu được. Cô chỉ có một
yêu cầu, an ninh phải tốt. Dù sao cũng là một người phụ nữ độc thân mang theo
một đứa trẻ, ít nhất phải ở chỗ này một, hai năm.
"Anh ơi cho hỏi, nơi này có
người đăng ký thuê hay không? Tôi muốn thuê nhà."
Hai nhân viên bảo vệ trong ki-ốt mặc
đồng phục gọn gàng. Ngay từ đầu họ đã đánh giá đôi "mẹ con" này. Đứa
nhỏ mặc đồ không vừa vặn lắm, người mẹ xinh đẹp như vậy mà quải sọt, xách bàn,
đầu đầy mồ hôi, bên cạnh lại không có đàn ông.
Thấy người mẹ xinh đẹp đó lau mồ
hôi, anh ta niềm nở đi ra hỏi thăm, não bổ bắt đầu hiện lên một loạt tình tiết
cẩu huyết. Hơn nữa còn coi hai mẹ con này thành kẻ yếu trong đó, thái độ không
khỏi dịu dàng hơn rất nhiều.
"Hai người muốn thuê nhà mấy
phòng, giá thế nào?"
Khẳng định là càng rẻ càng tốt,
nhưng lời này cũng hơi quá đối với bảo vệ tốt bụng giúp đỡ, Kỷ Uyển thay đổi
cách nói: "Hai phòng, tôi muốn đồ gia dụng đầy đủ, tốt nhất là có thể tiện
nghi một chút."
Hai nhân viên bảo vệ càng cảm thấy
cô sống không dễ dàng, thậm chí còn cảm thấy tình tiết cẩu huyết trong đầu mình
đều đã được chứng thực.
Tại thời điểm này, có rất nhiều ngôi
nhà của chủ sở hữu đã được bàn giao cho bảo vệ để cho thuê. Thứ nhất là yên
tâm, thứ hai là chi phí họ thu thấp hơn trung gian. Như thế cũng giúp người
thuê nhà dễ chấp nhận hơn.
Hai người phân ra một người đưa cô
đi xem nhà, đồ Kỷ Uyển mang theo đều gửi ở phòng bảo vệ. Toàn bộ diện tích của
tiểu khu này không phải rất lớn nhưng diện tích xanh hóa lại rất nhiều, khó có
được chính là bên cạnh có một công viên không nhỏ.
Nơi bảo vệ đưa họ đi xem là một căn
hộ nằm trên tầng hai mươi, tám hộ hai thang máy, trang trí cũng rất đẹp.
Nhân viên bảo vệ vừa mở cửa vừa giới
thiệu: "Vốn dĩ chủ nhà định sống ở đây nhưng kết quả vừa mới lắp đặt xong
liền cùng con trai ra nước ngoài, nhà cửa cũng không có ai. Tòa nhà này có chất
lượng tốt nhất, tất cả đều là hộ gia đình, hầu như không có cho thuê. 1500 một
tháng tuyệt đối không tính là đắt, cọc một trả ba. Mấu chốt là hai hộ bên cạnh
đều là gia đình có con nhỏ, rất dễ hòa thuận."
"Chỉ là…" Kỷ Uyển biết tất
nhiên là người ta có tâm mới chịu đưa cô đi xem căn nhà như vậy, huống chi giá
cả còn rất phải chăng.
"Chỉ là có một chuyện, hiện tại
tôi không có nhiều tiền lắm nên dự định để lại chút vốn làm ăn. Thế nên có thể
trả trước một tháng hay không? Tôi bảo đảm vài ngày nữa sẽ trả cho anh. Anh yên
tâm, nếu tháng sau tôi còn không trả thì lập tức chuyển đi, không nói hai
lời."
Nói thật, tuy rằng hai mẹ con này ăn
mặc chẳng ra làm sao nhưng bảo vệ lại cảm thấy họ không phải là người không có
nổi một đồng trong người. Có lẽ là vì khí chất không giống người thường của
người mẹ nghèo túng. Anh ta dễ dàng nghiêng lòng tin nghiêng về phía họ.
Ngôi nhà này vốn là của một người họ
hàng xa, người ta cũng không quan tâm chút tiền này. Nhờ anh ta toàn quyền làm
chủ, mới đến tay đã gặp được cô, cũng coi như có duyên.
"Được, sẽ cho cô thuê. Nhưng
đứa trẻ không được vẽ bừa lên tường, tất cả mọi thứ trong nhà phải được bảo
quản cẩn thận."
***
Đồ đạc của Kỷ Uyển không nhiều lắm,
ngoại trừ lâm sản thì chính là mấy bộ quần áo bằng vải bông, một nồi cơm điện
nhỏ, một ga trải giường, một cái đệm không độn gòn, may là thời tiết hiện tại
không cần dùng đến. Lâm sản đều đã bán hết, phần còn lại đi một chuyến nữa là
có thể chuyển hết được.
Lúc hai người tới chuyển nhà, trước
đó đã mua một chút thịt, thức ăn và một ít dụng cụ bếp cần thiết ở chợ cách đó
không xa. Chờ xong hết thảy, Kỷ Uyển xào một đĩa thịt nấm mèo, một đĩa rau
xanh, nấu thêm một nồi canh trứng cà chua. Trước đây tay nghề của cô rất tốt
nhưng đã lâu không làm nên hơi xa lạ.
Kỷ Uyển múc cho cậu một chén canh:
"Trước khi ăn cơm thì ăn canh trước tốt cho dạ dày. Nếm thử xem!"
Canh là món được nấu đầu tiên nên
bây giờ đã nguội bớt, là lúc thích hợp nhất để thưởng thức, Chương Tịch Chu
nhanh chóng ăn xong một chén canh lớn.
Kỷ Uyển lại bới cơm cho cậu, lần này
Chương Tịch Chu không chịu ngồi yên nữa.
"Cháu sẽ tự làm."
Cậu trông mong nhìn cái chén rỗng
trong tay Kỷ Uyển... Hơi đáng yêu. Kỷ Uyển đưa chén cho cậu, chờ cậu bới cơm.
Hai chén cơm, một chén chỉ có một
nửa, chén đầy ắp còn lại được đưa cho Kỷ Uyển.
Nồi cơm điện nhà họ hơi nhỏ, ngày
đầu tiên lúc ăn tối Chương Tịch Chu cực kỳ đói bụng nên đã ăn chừng hai chén
cháo lớn. Kỷ Uyển chỉ ăn được nửa chén, cô chưa từng có cảm giác gì với việc đó
nhưng cậu vốn mẫn cảm, vẫn nhớ rõ chuyện này.
Kỷ Uyển muốn lấy cái chén kia nhưng
thứ cô nhìn thấy chính là đôi môi mím chặt và hành động giữ chén thật chặt của
cậu.
Thấy dáng vẻ này của cậu, Kỷ Uyển
lập tức nhận thua: "Được rồi! Dì sẽ ăn chén này... Ngày mai đi mua nồi cơm
điện lớn hơn. Nhanh chóng ngồi xuống ăn đi!"
Ăn một chén đầy đến mức Kỷ Uyển ợ
một cái. Thấy Chương Tịch Chu cạo nồi cơm không còn chút gì để ăn, Kỷ Uyển cũng
không hỏi cậu có ăn no hay không mà chỉ lấy một gói bột mì lúc chiều họ mua ra.
Cô thêm nước, trứng vào bột, sau đó
nhào thành một khối bột. Bởi vì không có gậy lăn bột nên chỉ có thể sử dụng
chai nước giải khát đầy nước để cán thành miếng mỏng. Không phải dụng cụ chuyên
dụng nên làm cho bột mỏng không đều, còn có một số vết ép kỳ lạ.
Khi còn bé, Kỷ Uyển rất thích ăn mì,
khi đó dưới nhà cô có một đôi vợ chồng thuê nhà của cô bán mì, mỗi ngày cô đều
đi ăn một tô. Vợ chồng kia thật sự làm mì rất ngon, dùng dầu xào thơm dưa muối,
nước dùng nấu chung với khoai tây. Sau đó cắt bột đã cán đều cho vào nồi, nấu
chín vớt ra cho thêm chút muối và dầu mè.
Lúc này chắc chắn không có dưa muối,
cũng không tinh xảo như vậy. Kỷ Uyển dùng hơn phân nửa tô canh cà chua làm nước
súp, đổ dầu xào thịt nấm mèo vào, rắc thêm một nắm rau xanh, vớt ra là xong.
Đầy một tô, Chương Tịch Chu đều ăn
sạch.
Nửa lớn nhỏ ăn lão tử nghèo¹, chính
là nói con trai tuổi này. Tuy vậy nhưng cô cũng không dám để cậu ngủ liền. Kỷ
Uyển bật TV, tùy ý điều chỉnh một kênh hoạt hình. Bốn con rối vải màu vàng,
xanh lá cây, đỏ và tím nhảy trên bãi cỏ rất hạnh phúc.
Nửa
lớn nhỏ ăn lão tử nghèo¹: ý chỉ con trai ở tuổi dậy thì ăn nhiều.
Chương Tịch Chu: "Đây là gì vậy
dì?..."
Kỷ Uyển nhìn một chút:
"Teletubbies đó bảo bối à."
Chương Tịch Chu: "..."
Chương Tịch Chu yên lặng cầm điều
khiển từ xa đổi kênh.
Kỷ Uyển: "Chu Chu đi học mấy
năm rồi? Cháu học trường nào?"
Bây giờ là đầu tháng tám, cũng là
thời điểm vừa mới nghỉ hè, cho nên tạm thời Kỷ Uyển không cần đưa cậu đi học.
Nhưng tình hình quốc gia là như vậy, mỗi đứa trẻ nhỏ vẫn phải chấp nhận sự hun
đúc của khuôn viên trường. Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, tuổi nào làm
chuyện gì đều đã được định. Kỷ Uyển mong mỗi giai đoạn trong đời của Chương
Tịch Chu đều có thể bình yên, ổn định. Hơn nữa nhiều năm sau nhìn lại thời gian
đã qua, không cảm thấy hối tiếc.
"Cháu học ở trường tiểu học Vệ
Quốc." Sợ Kỷ Uyển không biết, Chương Tịch Chu lại thêm một câu: "Ở
cuối ngõ Thanh Thạch, phía trước linh đường một chút."
Nghe cậu nhắc đến linh đường mà
không hề có cảm xúc, trong lòng Kỷ Uyển khó tránh khỏi hơi áy náy. Vì kế sinh
nhai, hai ngày nay cũng giống như đánh giặc, tự nhiên không có thời gian bận
tâm đến sức khỏe tâm lý của cậu. Nhưng mà cô thật sự không biết khuyên cậu thế
nào. Đoán chừng trẻ con lớn từng này đã hiểu được ý nghĩa của cái chết. Lớn lên
trong một gia đình như vậy, cha mẹ không nhất thiết phải là chỗ dựa trong lòng
cậu. Vì vậy bất kỳ sự an ủi đạo đức giả nào cũng buồn cười.
Tốt nhất là nên hoãn một thời gian,
trước tiên không đề cập đến đề tài này.
Kỷ Uyển quyết định quay về vấn đề
chính: "Cháu có để ý khi phải chuyển trường không? Đến một trường học tốt
hơn."
Chương Tịch Chu mím môi, tầm mắt lại
quay về kênh truyền hình nhảy nhót không ngừng.
Kỷ Uyển: "Chỗ ở hiện tại của
chúng ta hơi xa Đông Thành. Có thể dì không có nhiều thời gian để đưa đón cháu.
Mà cháu về một mình như vậy chắc chắn dì sẽ lo lắng. Cháu cũng thấy thật sự
tình hình kinh tế của dì không phải là rất tốt. Dì phải dành nhiều thời gian
kiếm tiền hơn để trang trải cuộc sống tương lai của chúng ta. Cháu hiểu
không?"
Những lời cô nói nông cạn hơn nhiều
so với những gì cô muốn làm, cô muốn cho cậu một cuộc sống tốt đẹp.
Kỷ Uyển không mong cậu theo cô mà
phải sống cuộc sống thảm hơn so với ở cô nhi viện. Vậy cô phải làm cái gì đây?
Kỷ Uyển cho rằng đứa nhỏ này sẽ
không trả lời, nhưng cậu lại nói: "Cháu hiểu... Có, cháu có thể."
Không thể phủ nhận, Kỷ Uyển đã thở
phào nhẹ nhõm.
"Hồi
ký Chương Tịch Chu": Khi đó tôi không nói cho dì Kỷ biết, thật ra không
sao cả. Sau khi rời khỏi Đông Thành, cuộc sống mới chỉ vừa bắt đầu vỏn vẹn một
ngày nhưng đã đặc sắc hơn nhiều so với 10 năm trước. Ít nhất tôi đã cảm nhận
được hạnh phúc.