Bầu trời tối đen như mực.
Một cái bóng màu đen lặng lẽ từ trong khe tường
chui ra, chậm rãi bò đến bên giường, cuối cùng từ hư vô hóa thành một cơ thể,
con ngươi đen nhánh lặng lẽ chăm chú nhìn bóng dáng người nằm trên giường.
Người đàn ông đeo bám đưa tay ra, đẩy tóc vụn
bên tai Tống Ngôn Trần qua một bên, trong ánh mắt mang theo tình yêu cùng một
chút tàn nhẫn nói không nên lời.
Lúc này Tống Ngôn Trần nhắm chặt hai mắt, thoạt
nhìn giống như gặp phải ác mộng nào đó, lông mày cậu nhíu chặt, đôi môi đỏ thẫm
vô ý thức khẽ mở ra, trong miệng phun ra từng hơi thở nóng.
Người đàn ông phát ra một tiếng cười lạnh như
có như không, liền đè lên.
Trên người đột bị một trọng lực không tên đè
xuống, Tống Ngôn Trần mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại ngây ngô nhắm lại, ý thức
cũng không có cảm xúc.
Trong nháy mắt tiếp theo, bóng đen sờ lên gáy
Tống Ngôn Trần, động tác cực kỳ thô lỗ và dã man hôn lên môi Tống Ngôn Trần.
Lực trên tay gã mang theo một sự hung hăng,
đem người gắt gao đè vào trong ngực mình, mang theo cảm giác áp bách khó lòng
diễn tả.
Tống Ngôn Trần thiếu chút nữa thở không nổi mà
mở mắt ra, đáy mắt cậu xuất hiện một tia hoảng sợ, rất nhanh liền nhìn thấy một
người đàn ông đang đè trên người mình.
Còn không đợi Tống Ngôn Trần thấy rõ bộ dáng của
đối phương, người đàn ông phía trên liền một tay giữ chặt hai tay cậu lại, gã
dùng dây thừng buộc ở đầu giường, sau đó dùng vải che mắt cậu lại, che khuất tầm
mắt của cậu.
Tất cả đều diễn ra quá bất ngờ, khiến Tống
Ngôn Trần sợ tới mức hai chân đạp loạn, bóng đen rất nhanh đã chế ngự được cậu,
gã ôm cậu vào lòng.
Sau đó giống như lốc xoáy càn quét thế giới
mang theo điên cuồng phá hủy hết thảy, lần thứ hai tiến hành điên cuồng hôn Tống
Ngôn Trần.
Mạnh mẽ hôn xuống hàm, cổ, xương quai xanh của
Tống Ngôn Trần..., giống như một con rắn âm lãnh trơn nhẵn ngứa ngáy, hô hấp
nóng rực nặng nề cùng phun lên mặt cậu.
Cứu, cứu mạng với! !
Ai đó!!
Tống Ngôn Trần muốn kêu lên tiếng, nhưng cổ họng
cậu tựa như bị người khác thi triển ma pháp gì đó, tùy ý bắt cậu há miệng, muốn
lên tiếng như thế nào, trong miệng cũng chỉ có thể phát ra thanh âm ừm a.
Bóng tối... Không rõ.... Sợ hãi....
Tất cả mọi thứ vào lúc này bao bọc Tống Ngôn
Trần, cậu kiệt lực muốn trốn, nhưng vẫn là vô ích như trước.
Bóng đen hôn lên lỗ tai Tống Ngôn Trần, cắn lấy
vành tai cậu, giọng điệu đều đều mang theo vài phần kiềm chế, "Vì sao phải
giúp hắn, em có biết ta tức giận đến mức nào không?"
Vừa nghe được thanh âm của đối phương, động
tác giãy giụa của Tống Ngôn Trần thoáng chốc dừng lại.
Cậu thở hổn hển, cơ thể đều không khống chế được
run rẩy.
Là.....
Là sắc quỷ lần trước.
Cậu còn tưởng rằng... Cậu còn tưởng rằng...
Vừa rồi cậu còn tưởng...
Vừa nghĩ đến khả năng nào đó, mũi Tống Ngôn Trần
liền nổi lên một trận chua xót, hai hàng nước mắt ủy khuất từ trong hốc mắt cậu
chậm rãi chảy xuống.
Hôn đến nước mắt nóng mặn, biểu tình của bóng
đen đột nhiên thay đổi, ngay cả động tác hôn cũng ngừng lại.
Gã vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ
nhắn khóc òa lên của Tống Ngôn Trần.
Ánh mắt gã khẽ run rẩy, đường viền môi mím
thành một đường thẳng tắp, đôi đồng tử vô cảm giống như hạt thủy tinh khảm ở hốc
mắt.
Bóng đen lập tức cởi bỏ hai tay Tống Ngôn Trần
và phong ấn không thể nói chuyện. Cuối cùng, Tống Ngôn Trần không khống chế được
cảm xúc của mình, cậu oa một tiếng rồi khóc, trong miệng thỉnh thoảng phát ra một
tiếng hút hít nức nở.
Hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra khi nãy,
còn có những lời thầy bói nói với cậu, cảm xúc của Tống Ngôn Trần hoàn toàn
không nhịn được nữa, cậu điên cuồng dùng hai tay vỗ vào vai đối phương, thở hổn
hển đến mức không thở nổi.
"Anh, vì sao anh, hết lần này tới lần
khác, đều phải đối xử với tôi như thế."
"Vì, tại sao lại là tôi, tại sao, tại sao
nhất định là tôi...."
Tống Ngôn Trần cảm thấy đau đớn không thể nói
thành lời, giờ phút này cậu hoàn toàn sụp đổ, cậu không ngừng khóc lóc, đánh đấm,
phát tiết bất mãn của mình.
Người đàn ông không nói gì, bình tĩnh ôm chặt
người trong lòng, im lặng tiếp nhận cảm xúc đang phát tiết của Tống Ngôn Trần,
nhưng khí lực trong tay lại không vì cơn mất khống chế của Tống Ngôn Trần mà nửa
điểm buông lỏng.
Tấm vải che mắt Tống Ngôn Trần cũng bị kéo xuống,
mí mắt không còn ngăn cách.
Hốc mắt Tống Ngôn Trần rưng rưng, mi mắt màu
nâu sẫm không ngừng rung động, làn da tái nhợt thấm nước lộ ra màu đỏ mọng,
trong nháy mắt liền nhìn rõ mặt người đàn ông phía trước, ngay cả động tác khóc
của cậu cũng ngừng lại vào giờ phút này.
-------- Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy
khuôn mặt của con quỷ đó.
Người đàn ông trước mặt có ngũ quan cực kỳ sắc
bén, đường cong rõ ràng, ánh sáng mờ nhạt trong phòng vẫn có thể thấy rõ khuôn
mặt gầy gò như cắt của người đàn ông, tựa như một con sư tử đực mạnh mẽ, từ bề
ngoài đã cảm thấy tràn ngập sức mạnh cùng tính công kích.
Vẻ mặt cậu sững sờ nhìn chằm chằm người đàn
ông xa lạ trước mắt, nhưng mơ hồ lại lộ ra vài phần quen thuộc, trái tim dường
như sắp mất đi sự trói buộc của xương sườn, từ trong lồng ngực cậu nhảy ra.
Nhưng ủy khuất lớn lao giống như cơn sóng biển
tạm nghỉ, lại một lần nữa nhào tới, cậu không ngừng lấy tay vỗ vào ngực đối
phương, trong miệng phát ra nức nở.
Người đàn ông lặng lẽ vung tay một cái, cảm
giác buồn ngủ bất ngờ tràn lan khắp cơ thể Tống Ngôn Trần, cậu tựa vào lồng ngực
người đàn ông, dần dần ngủ thiếp đi.
Người đàn ông hôn nước mắt nơi khóe mắt Tống
Ngôn Trần.
Hơn nửa ngày, trong không khí mới phát ra một
tiếng than thở trầm thấp, mang theo sự dứt khoát cùng tàn nhẫn không chịu từ bỏ.
"Em là của ta..."
Ta muốn em sẽ sẵn sàng rơi vào tình yêu của
ta!
Em không thể trốn thoát!
***
Bầu trời đang dần sáng.
Tống Ngôn Trần lại một lần nữa bị tiếng gõ cửa
đánh thức.
Mí mắt thon dài của cậu khẽ run rẩy, cổ họng
cũng hơi khô khốc.
Trí nhớ hỗn độn một lần nữa đánh thức những ký
ức trước khi cậu ngủ, đồng tử cậu chấn động, mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy,
luống cuống nhìn bốn phía.(QCMX X T Y T)
Anh ta, tối qua anh ta đã làm gì?
Nước mắt, nước mũi, nước miếng của mình đều
dính hết trên người đối phương?
Nháy mắt, mặt Tống Ngôn Trần liền đỏ ửng lên,
cậu xấu hổ đến mức phải vội vàng vùi đầu vào gối, im lặng tiêu hóa hết thảy sự
hoang đường đêm qua.
Nhưng hồi tưởng lại ngũ quan tinh tế của người
đàn ông đó, cùng với thân thể cường tráng sắc sảo kia, Tống Ngôn Trần lại có
chút thất thần.
Khó trách lớn như vậy...
...............
"Phanh phanh."
Cánh cửa phòng lại bị gõ.
Suy nghĩ hỗn loạn của Tống Ngôn Trần rất nhanh
liền bị kéo về.
Cậu sờ sờ khuôn mặt nóng bỏng của mình, đem thứ
lộn xộn trong đầu bỏ lại đằng sau, cậu vội vàng đứng dậy, chân trần giẫm lên thảm
lông tơ, nhanh chóng đi mở cửa.
Có lẽ do tâm tình phức tạp, lúc này đây, Tống
Ngôn Trần ngay cả mắt mèo cũng không nhìn, cậu không hề phòng bị mở cửa ra.
'Người phụ nữ' đứng ngược hướng mặt trời, tay
cầm hoa tươi đứng ở ngoài cửa, "cô" mặc chiếc váy dài màu trắng, mái
tóc dài đen vướng trên vai, trong mắt hàm chứa nụ cười tươi, giống như khoác
lên một tầng lụa trắng, cả người thoạt nhìn vừa cao lớn mà rực rỡ.
----------- Là 'người phụ nữ' đưa hoa cho cậu
lần trước.
"Cậu..." 'Người phụ nữ' từ trên xuống
dưới đánh giá toàn thân Tống Ngôn Trần một cái, nhìn biểu tình buồn ngủ của Tống
Ngôn Trần, ý cười trên khóe miệng 'người phụ nữ' cũng càng sâu theo, cô ta chậm
rãi ôm lấy Tống Ngôn Trần, khẽ cười nói, "Vừa mới tỉnh ngủ ?......"
Tống Ngôn Trần giật mình, liên tục lui về phía
sau vài bước, mặt triệt để thiêu thành quả táo đỏ, nói chuyện cũng bắt đầu lắp
bắp, "Lại, lại là cô..."
'Người phụ nữ' nghiêng đầu, đem tất cả phản ứng
của cậu đều thu hết vào đáy mắt, ý cười càng sâu thêm, trần thuật lại, "Cậu
sao lại đỏ mặt thế này. ”
Nói xong, 'người phụ nữ' lơ đãng vén tóc, ánh
mắt mờ mịt bắt đầu lặng yên không một tiếng động dừng trên người Tống Ngôn Trần,
từng tấc từng tấc, âm cuối chậm rãi kéo dài, "Là bởi vì tôi?..... phải
không?"
Không biết vì sao, trong nháy mắt 'người phụ nữ'
xuất hiện, Tống Ngôn Trần có cảm giác bị hồ ly tinh theo dõi, giống như bị vạn
con kiến cắn nuốt tỉ mỉ, trái tim cậu đột nhiên nhảy dựng.
Mắt thấy 'người phụ nữ' còn muốn tới gần, Tống
Ngôn Trần lập tức hít một hơi khí lạnh, liên tục lui về phía sau, "Đừng, đừng
tới đây. ”
'Người phụ nữ' lại giống như nghe không hiểu lời
đối phương nói, 'cô ta' cực kỳ không có chừng mực hướng về phía Tống Ngôn Trần
bước thêm một bước, đáy mắt lóe ra ám sắc, "Nhìn thấy tôi lại khẩn trương
như vậy?"
Nói xong 'người phụ nữ' khóe miệng liền bật cười,
bàn tay vươn ra như có như không sờ qua mười ngón tay trắng nõn của Tống Ngôn
Trần, xúc cảm tựa như bị lông vũ đảo qua, Tống Ngôn Trần cả kinh, cậu mạnh mẽ
rút tay về, cánh tay nổi lên một tầng da gà.
Tống Ngôn Trần vội vàng lui về phía sau một bước,
mặt cũng đỏ lên càng thêm lợi hại, cậu một tay nhận lấy hoa trong tay 'người phụ
nữ', cuống quít luống cuống nói, "Cảm ơn cô đã tặng hoa, tôi sẽ nhận lấy,
cô mau đi đi. ”
Nói xong, Tống Ngôn Trần sắp đóng cửa.
Biểu cảm của 'Người phụ nữ' tự tiếu phi tiếu*,
một phen ngăn cản đối phương, "Cậu không hỏi hoa này là do ai tặng
sao?"
*似笑非笑: giống như cười mà không phải cười; tự tiếu phi tiếu; tựa như cười mà
không phải cười
Nét mặt Tống Ngôn Trần cứng đờ, dừng tại chỗ,
cậu luống cuống chớp chớp mắt.
Ý cười nơi khóe miệng 'người phụ nữ' càng sâu
thêm, ánh mắt chớp chớp, ngữ khí tuy nhẹ, nhưng từng chữ rõ ràng, trong giọng
nói mang theo vài phần trêu tức, "Đây do là tôi tặng. ”
???
Đồng tử Tống Ngôn Trần chấn động, cậu hoảng hốt,
lập tức trả lại bó hoa cho đối phương.
Ánh mắt 'người phụ nữ' hơi nheo lại, con ngươi
trong suốt như xuôi qua dòng nước màu đen, khóe miệng lơ đãng nhếch lên nụ cười
nhẹ, từng bước ép sát, "Cậu khẩn trương như vậy làm cái gì vậy?"
Tống Ngôn Trần vội vàng lui về phía sau một bước,
mặt cũng đỏ thêm vài phần, cậu lui về phía sau rồi vội cúi đầu, không ngừng xua
tay cự tuyệt, "Tôi, không thích phụ nữ đứng quá gần."
Nhưng trong nháy mắt khi Tống Ngôn Trần cúi đầu,
vết hôn trên cổ cậu cũng lộ ra, dấu vết xanh biếc tím tái chỉ cần liếc mắt một
cái là có thể làm cho người ta hiểu được người trong cuộc đã trải qua cái gì.
Ánh mắt mang theo nụ cười của 'người phụ nữ'
nhất thời nguội lạnh, đường viền môi tái nhợt lạnh lẽo mím chặt, ý cười trong
ánh mắt cũng như thủy triều rút đi, chỉ còn lại lạnh thấu xương, cô ta mạnh mẽ
tiến lên, một bên nắm chặt cổ tay Tống Ngôn Trần, "Xem ra..."
"Cậu đã có người yêu rồi...."
Lời vừa dứt, diễn biến tâm trạng của Tống Ngôn
Trần càng lúc càng khó coi, có một loại cảm giác rung động bị người khác mạo phạm,
ý muốn hất tay đối phương ra.
Nhưng rất nhanh, Tống Ngôn Trần đột nhiên phát
hiện đối phương không chỉ cao hơn mình, khí lực còn lớn hơn mình.
Nhìn sắc mặt thiếu niên dần dần trắng bệch,
tay kia của 'người phụ nữ' giơ bó hoa trong tay lên, nhìn đóa hoa kiều diễm, lẩm
bẩm nói, ".... Là do hoa không đẹp? Hay là do cậu không thích tôi?"
Tống Ngôn Trần run rẩy, mí mắt co rút, hô hấp
dồn dập, khuôn mặt vốn có vài phần bệnh tật càng thêm tái nhợt, "Nam nữ thụ
thụ bất thân."
"Nhưng mà..."
'Người phụ nữ' thu hồi ánh mắt, ánh mắt sắc
bén nhìn chằm chằm đối phương, đáy mắt xẹt qua một nụ cười, thanh âm nói chuyện
hoàn toàn khôi phục thành âm sắc ban đầu.
Ngay cả sự lười biếng và đùa giỡn trên khuôn mặt
cũng biến mất. Thế nhưng, ánh mắt dâm uế vẫn không ngừng liếm khắp toàn thân Tống
Ngôn Trần, mang theo ám chỉ kiều diễm.
"Tôi nói bản thân là nữ khi nào..."
Đồng tử Tống Ngôn Trần chấn động, trợn to hai
mắt nhìn đối phương.
"Cô…!"
Cô là nam hả?
Tác giả có chuyện muốn nói:
Sắc quỷ: Đéo nói nhiều, chương tiếp theo cho hắn
chết! ! Dám cướp vợ của ông đây!!