Tống Ngôn Trần vịn tường, khom lưng, hô hấp dồn
dập, bước chân loạng choạng, lảo đảo đi về phía trước.
Trong tay cậu cầm một gậy điện chống sói an
toàn mà cậu đã mua đoạn thời gian trước, dùng để phòng thân, để không phải khiến
bản thân mình lâm vào nguy hiểm.
Tống Ngôn Trần hít sâu một hơi, một lần nữa
nhìn vào video trên điện thoại, xác định vị trí địa lý của đối phương.
Không sai, chính là ở phía cầu thang này.
Và nó là giữa tầng 12 và tầng 13!
Tống Ngôn Trần quyết tâm, cậu nắm chặt dụng cụ
trong tay, cẩn thận từng bước tiến về phía cầu thang.
Từ xa, cậu đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn dữ dội
của nhân viên bảo vệ.
Tống Ngôn Trần sửng sốt, còn không đợi cậu tới
gần, tiếng bước chân vội vàng đứt quãng truyền đến, âm thành cũng càng ngày
càng nhỏ.
-------- Có người bỏ chạy.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tống Ngôn Trần liền
ý thức được điều gì đó, cậu nắm chặt công cụ, mạnh mẽ thò đầu ra ngoài.
Tống Ngôn Trần che miệng ngơ ngác tại chỗ, ánh
mắt đờ đẫn nhìn bảo vệ nằm ngã dưới cầu thang.
Hành lang tối tăm chỉ có một cửa sổ nhỏ. Ánh
sáng chiếu vào không tính là sáng, thoạt nhìn vẫn vô cùng u ám và mờ mịt.
Giờ phút này, khuôn mặt bảo vệ dính đầy máu,
nhất là bên phải đã sưng thành một khối u phồng lên, quần áo cũng bẩn thỉu, giống
như một con lợn bị đặt trên bàn chờ làm thịt, hắn nằm trên mặt đất co giật mạnh
mẽ, nhưng cũng không cách nào đứng dậy được.
Nghe thấy tiếng ồn từ trên lầu truyền đến, bảo
vệ đang trên bờ vực của cái chết hơi ngửa đầu, hai mắt hắn phát ra tâm tình cầu
xin mà thống khổ, gắt gao nhìn về phía Tống Ngôn Trần.
Mà ánh mắt tràn ngập hy vọng của hắn, trong bất
ngờ va phải ánh mắt của Tống Ngôn Trần, liền chuyển thành kinh hoàng cùng sợ
hãi, một giây sau, hắn liền chú ý tới vũ khí mà tay phải của đối phương đang cầm.
"Không!! Đừng đến đây! A a a a a!" Bảo
vệ giống như đoán trước được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, không khỏi trợn to mắt,
lá phổi co rút từng trận, răng không ngừng run rẩy, thân thể co rút thành một cục,
trong miệng phát ra tiếng kêu vặn vẹo, chân gãy xương khiến hắn tạm thời không
thể từ trên mặt đất bò lên.
Hắn cho rằng Tống Ngôn Trần cũng muốn trả thù
hắn.
Tống Ngôn Trần cũng vì tiếng kêu thảm thiết đó
mà giật mình tỉnh dậy trong chớp nhoáng, hai tay cậu run rẩy lấy điện thoại di
động ra, thuần thục gọi điện cho cấp cứu trong bệnh viện...
Một thân ảnh âm thầm lặng lẽ đứng ở trong góc
tối, mặt gã không chút thay đổi nhìn chăm chú vào cảnh tượng này. Ánh mắt u ám,
nhìn về phía bảo vệ mang theo sự chán ghét không che dấu.
Ha ha...
Kẻ thù không phải không báo thù, chỉ là chưa
phải thời điểm thích hợp.
***
Người đàn ông hơi thở nặng nề, giật cảnh cửa mở
ra, đè đầu xuống cực thấp, nhanh chóng đi vào.
Đóng cửa lại, hắn dựa lưng vào vách tường,
trán chảy ra mồ hôi dày đặc.
Khúc nhạc dạo ngắn vừa rồi tuy không vui,
nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của hắn quá nhiều, bởi vì hắn luôn có
nhiều cơ hội để giáo huấn tên bảo vệ không biết tốt xấu kia.
Ha ha ha...
Nghĩ đến đây, người đàn ông tiện tay ném con
dao găm vừa rồi xuống đất, chậm rãi ngồi trở lại vị trí sô pha, từ từ nằm xuống.
Người đàn ông nửa nằm trên sô pha, xoay cổ,
khóe miệng bật cười, trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng, sau đó hắn mở một phần mềm
thần bí trong điện thoại di động.
Màn hình điện thoại nháy mắt liền chuyển sang
bên trong phòng Tống Ngôn Trần.
Nhìn vào màn hình hiển thị căn phòng trống rỗng
không có lấy một người, người đàn ông cũng không nổi điên nữa, nội tâm hắn
không giấu được run rẩy, bắt đầu phát lại video ghi chép.
Phải...
Ở đây. . . .
Nhìn Tống Ngôn Trần mở cửa trong điện thoại di
động, và từ từ đi đến gần vị trí giường...
Cổ họng người đàn ông cuồn cuộn, hô hấp hơi dồn
dập theo, hắn gắt gao nhìn chằm chằm mặt Tống Ngôn Trần trên màn hình, tựa như
dã thú đói bụng suốt ba ngày ba đêm đột nhiên nhìn thấy một món ăn ngon, vị
giác bắt đầu tự động phóng thích nước bọt, kích thích thần kinh đại não của hắn,
phóng thích ra tín hiệu kiếm ăn.
Thật đáng yêu…
Muốn ôm....
Người đàn ông nhìn hình ảnh một cách say sưa.(QCMX
X T Y T)
Đột nhiên, trước ống kính như có một bóng đen
lướt qua, còn không đợi người đàn ông phản ứng lại, màn hình điện thoại di động
của hắn liền biến thành màn hình đen.
Mí mắt người đàn ông giật giật, có chút cứng rắn
nhíu mày, lập tức bắt đầu chuyển đổi góc nhìn giám sát mới, thậm chí còn mở máy
nghe lén lên.
Màn hình màu đen..... Vẫn là màn hình đen.....
Tất cả đều là màn hình đen...
Ngay cả máy nghe cũng hoàn toàn thất bại...
- A a a a a a-------!!.
Ánh mắt người đàn ông ban đầu còn có ý cười
vui vẻ, dần dần chuyển thành một cái nhìn điên loạn và bệnh hoạn, trong miệng
phát ra tiếng gào thét bén nhọn và điên cường, vặn gương mặt hắn vặn vẹo, điên
cuồng vỗ vào cơ thể mình, tròng mắt đỏ như máu, sắc mặt u ám dọa người.
Một giây sau, hắn mạnh mẽ ném điện thoại trong
tay xuống đất, không ngừng dùng đầu đập vào vách tường.
Tại sao!
Tại sao!!
Rốt cuộc là ai!
***
Đưa bảo vệ lên xe cứu thương, Tống Ngôn Trần mặt
trắng bệch đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng xe cứu thương rời đi.
Mắt thấy đám người xem kịch xung quanh đều tản
đi, linh hồn cả người Tống Ngôn Trần giống như bị rút ra, sắc mặt vô cùng khó
coi, cậu ngơ ngác đứng tại chỗ rất lâu.
Hơn nửa ngày mới hoàn hồn, trở về.
"Chàng trai trẻ, muốn xem bói
không?" Thầy bói đeo kính lão hoa màu đen vẻ mặt thích ý ngồi xổm trên
băng ghế nhỏ, trước mắt bày ra một đống đồ không thể hiểu nổi nào là bán tính,
phù quẻ.
Lão ấy chỉ cần liếc nhìn một cái, liền nhìn
trúng Tống Ngôn Trần sắc mặt kém cỏi nhất trong đám người, nhìn qua rất giống
như nhà có tang, vội vàng chào hỏi bắt tay, muốn cùng đối phương nói chuyện.
Tống Ngôn Trần sững sờ trong chớp mắt, nghiêng
đầu nhìn thoáng qua đối phương, cũng không tin lắm, cậu nghĩ đối phương chỉ là
một kẻ lừa đảo, liền xoay người muốn rời đi.
"Chàng trai trẻ, đừng đi! Đừng đi!"
Thầy bói vội vàng ở phía sau cậu hô vài tiếng, "Tôi thấy ấn đường của cậu
đang bị biến đang, nhìn gần thì là phạm vào xui xẻo, là tướng mạo họa sát
thân."
Cũng không biết là câu nào chạm trúng tâm sự của
Tống Ngôn Trần, biểu cảm cậu hơi dừng lại, môi không chút huyết sắc cũng run rẩy
theo, quay đầu nhìn về phía đối phương.
Thầy bói vừa thấy có hi vọng, lập tức hằng giọng,
vội vàng từ trên ghế ngồi dậy, vẻ mặt huyền huyễn tiếp tục nói, "Gần đây
có phải cậu bị thứ gì đó không sạch sẽ quấn lấy đúng không?"
Tống Ngôn Trần chần chờ trong phút chốc, cậu
đi tới trước mặt thầy bói này, ngược lại cũng không úp mở nói, "Đúng vậy.
”
Thầy bói chỉ vào mã thu tiền bên cạnh mình, lộ
ra biểu tình có chút giảo hoạt, "Có muốn tính là ngày sinh tháng đẻ không?
Để tôi xem giúp cậu có giải pháp nào hay không. ”
Tống Ngôn Trần nhìn thoáng qua giá cả không
tính là rẻ, chần chờ trong chớp mắt, cuối cùng vẫn lựa chọn thử một lần.
Thầy bói thấy cậu đã bị lừa, độ cong khóe miệng
thiếu chút nữa nhếch lên trời.
Tống Ngôn Trần dựa theo yêu cầu của bói toán,
dùng ngòi bút viết ra bát tự ngày sinh của mình, thầy bói vừa nhìn rõ ngày sinh
nhật của đối phương, lông mày khẽ giật giật một chút.
Tống Ngôn Trần chú ý tới dáng vẻ mất tự nhiên
của đối phương, vội vàng hỏi, "Có vấn đề gì sao?"
Thầy bói mang theo vẻ mặt bất cần đời tất cả đều
thu liễm lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu,
"Năm nay là năm Nhâm Dần, trong khi đại vận
Kỷ Sửu của cậu lại gặp phải năm tuổi Kỷ Sửu, phạm vào vận tuổi và năm."
Tống Ngôn Trần nghe không hiểu những thuật ngữ
loạn thất bát tao* này, nhưng nhìn ngữ khí đối không giống như một chuyện tốt của
đối phương, cậu vội vàng truy hỏi, "Phạm vào vận mệnh tuổi tác sẽ như thế
nào? ”
* 乱七八糟: loạn thất bát tao; lộn xộn; lung tung; rối loạn; ngổn ngang; lung ta
lung tung.
"Tuổi vận và năm không phải lúc nào cũng
xấu, tùy vào hỷ kỵ* mà định ra thần hỷ và thần kị. Gặp thần hỉ sẽ có chuyện tốt
lành, gặp thần kỵ sẽ xảy ra chuyện xấu, nhưng với cậu thì..." Vẻ mặt của
thầy bói nhìn về phía Tống Ngôn Trần rất kỳ lạ, "Mặc dù là đại hung...
"
*Hỷ: vui mừng, Kỵ: kiêng dè.
"Không chết mình, cũng hại chết người...."
Nói xong, không hiểu sao lưng của thầy bói liền
nổi lên một trận mồ hôi lạnh vô danh, sắc mặt lão trắng bệch.
Lão vội vàng khoát tay áo, hô hấp đều đồng loạt
tăng nhanh, "Tôi phải đi gấp rồi, cậu cũng mau đi đi, tôi không giúp được
cậu đâu, cậu đi đi, mau đi đi! Tránh xa tôi ra! ”
Tống Ngôn Trần bối rối, hoàn toàn không nghĩ tới
đối phương lại phản ứng kịch liệt như vậy, cậu vội vàng muốn níu lấy đối
phương, "Chờ đã, đại sư, ngài đừng đi, trước tiên ngài nói cho tôi biết
tôi nên làm như thế nào?"
Thầy bói hoảng sợ, một bên lui về phía sau, một
bên đẩy Tống Ngôn Trần ra, lão vội vàng nói, "Cậu đừng bắt ép tôi! Tôi chỉ
là một tên lừa đảo thôi! Tôi không thể giúp cậu! Cậu mau buông tôi ra!"
Nói xong, lão ấy giống như sợ Tống Ngôn Trần
bám lấy mình, vội vàng lấy tiền mặt từ trong túi nhét vào trong tay Tống Ngôn
Trần, "Việc làm ăn này tôi không làm nữa, cậu cách xa tôi một chút!"
Tống Ngôn Trần ngơ ngác không biết phải làm
gì, cậu cầm tiền đứng yên tại chỗ, trơ mắt chứng kiến lão thầy bói kia, đang luống
cuống nắm lấy cái ghế nhỏ của mình và những đạo cụ ở trước mặt, thất thất bát
bát liền nhanh chóng chạy trốn, như thể phía sau lão là Diêm Vương sống đang đuổi
theo.
Kết hợp với lời thầy bói nói và kinh nghiệm
trong khoảng thời gian này, sắc mặt Tống Ngôn Trần thoáng cái càng thêm bệnh hoạn,
sắc mặt không có nửa phần huyết sắc, đáy lòng cậu nổi lên một trận gợn sóng
không rõ ràng, lông mi run rẩy trong gió như con bướm sợ hãi muốn bay đi.
***
Thầy bói chạy ra rất xa, lão rẽ vài vòng, xác
định người nọ không đuổi theo, lão mới miễn cưỡng hít sâu một hơi, dừng bước, đứng
ở ven đường.
Cũng chính trong nháy mắt ấy, một bóng đen vô
thanh vô tức yên vụt qua người lão, như có cái gì đó đang bám trên người lão.
Còn không đợi thầy bói có phản ứng, một đôi
tay vô thanh vô tức liền xuất hiện ở phía sau lão.
Bóng đen từ trên cao nhìn chằm chằm lão, nở một
nụ cười lạnh, sau đó đẩy mạnh một cái.
Lão bói toán không hề phòng bị, đồng tử rung
lên, cả người đều nghiêng về phía trước, chuẩn xác đâm về phía trước, những đạo
cụ trong tay cũng rơi xuống đất.
"Tích tích tích!!!!"
Cùng lúc đó, khi đèn đỏ ở ngã tư chuyển sang
màu xanh lá cây, một chiếc xe tư nhân màu đen đột nhiên lao tới.
Trong nháy mắt khi lão bói toán ngã nhào xuống,
tài xế xe tư nhân hiển nhiên cũng hoảng hốt, nhanh chóng nhấn chân vào phanh với
tốc độ nhanh nhất, vô lăng điên cuồng rẽ phải, dường như chỉ cách khoảng mười
cm là xe sắp đụng phải bồn hoa bên cạnh ngã tư.
Mà thầy bói dựa vào tố chất cơ thể mạnh mẽ
cùng tốc độ phản ứng vượt qua người thường, lão xoay vài vòng trên mặt đất,
thành công tránh được chỗ yếu hại*, không bị thương.
*要害: yếu hại; muốn hại; chỗ hiểm; địa điểm quan trọng; bộ phận quan trọng.
Mấy chiếc xe còn ở đằng sau xe tư nhân cũng phản
ứng kịp thời, không có va chạm phía sau, mới tránh được một tai nạn giao thông.
Để tránh gây thương tổn lần thứ hai, thầy bói
cố nén đau đớn, vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, mặt lão trắng bệch, kéo chân bị
thương, đi trở lại vỉa hè.
Toàn bộ quá trình có thể được coi là không có
nguy hiểm.
Tài xế xe tư nhân thiếu chút nữa bị dọa đến
phát điên, anh ta vội vàng thò đầu ra, chửi bới: "Mẹ nó ông có bệnh à, đi
đường không biết nhìn hả!"
Sắc mặt thầy bói như nghe thấy thanh âm hùng
hùng hổ hổ của đối phương, suy nghĩ lại bắt đầu phiêu ly*.
* Phiêu ly: Nhẹ nhàng rời đi.
Không!
Vừa rồi tuyệt đối không phải trùng hợp!
( truyện đăng trên app TᎽT )