Sau tấm bình phong, Thời An không khỏi cảm thấy sửng sốt, nàng nhớ rõ hệ thống từng nói qua năm nay Thái tử chỉ mới sáu tuổi. Tuổi này sợ là còn không có nhận hết chữ, cái gì cũng đều không hiểu càng chớ nói đến chuyện xử lý triều chính, nàng suy nghĩ hơi nhiều nên trong lúc nhất thời không chú ý thân thể lung lay, nàng nhanh chóng nín thở tập trung, không suy nghĩ lung tung nữa.
Cũng may giờ phút này ánh mắt của mọi người trong điện đều tập trung trên người Ninh Khang Vương và Hoàng thượng, không có ai chú ý tới nàng.
Tay của Cao Hữu Hằng run rẩy: “Trẫm, trẫm ——”
Cuối cùng cũng không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, phun một ngụm máu hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Cung nhân bên cạnh lập tức trở nên hoảng loạn: “Hoàng thượng! Hoàng thượng!!”
Thái giám cách gần nhất không để ý đến những thứ khác, nhanh chóng xem xét hơi thở của Hoàng thượng. Sau khi cảm nhận được hơi ấm trên ngón tay thì hai vai rũ xuống và nhẹ nhàng thở ra rất mạnh.
Nếu hôm nay Hoàng thượng xảy ra chuyện gì ở chỗ này, mỗi người bọn họ đều không thể trốn thoát được,phải đi đến hoàng lăng chôn cùng với Hoàng thượng.
Mục Trì Thanh liếc mắt nhìn tấm bình phong một cái, sau đó thu hồi ánh mắt lại, lúc này mới liếc nhìn Cao Hữu Hằng đang nhắm nghiền hai mắt lại, vẻ mặt không hề thay đổi, thản nhiên nói: “Tiết Vạn Thọ, Hoàng thượng vui vẻ cùng với mọi người, vì vui mừng quá mức nên ngất xỉu.”
Nói xong, cũng lười nhìn xem, tùy ý khoát tay: “Đưa Hoàng thượng hồi cung.”
Thái giám và cung nữ tới cùng với Hoàng thượng vội vàng đồng ý, trong lòng may mắn Nhiếp Chính Vương không hề để ý đến những hư danh nhỏ nhoi kia. Nếu không hôm nay mười cái mạng cũng không đủ chết, nhưng cũng không có ai dám nói ra việc ngày hôm nay.
Thị vệ vườn Hòa Bình cũng cùng nhau lui ra ngoài.
Trong đại điện chỉ còn lại có Mục Trì Thanh và mỹ nhân bị điểm huyệt ở bên cạnh.
Gương mặt của An cô nương sợ hãi, trước khi nàng ta không thể động đậy thì chỉ nhìn thấy Mục Trì Thanh hơi giơ tay lên, sau đó miệng không thể nói và thân thể không thể động đậy.
Cộng thêm vừa mới chứng kiến xong thái độ của Mục Trì Thanh đối với Hoàng đế Đại Thịnh, lúc này nàng ta hoàn toàn không còn tức giận giống như vừa rồi,trong mắt chỉ còn lại sợ hãi. Hèn gì vua của một nước lại muốn mượn tay của nước khác tiêu diệt một vị Vương gia, lúc trước khi tới đây nàng còn cảm thấy Hoàng đế của Đại Thịnh quá vô dụng.
Rốt cuộc từ khi nào Mục Trì Thanh phát hiện ra thân phận của nàng ta, những chuyện lúc trước ở Vân Thủy Giản đều là giả dối hết sao? Sớm biết rằng bản tính của Mục Trì Thanh là như vậy, nắm quyền to lớn ở Đại Thịnh như vậy thì có nói cái gì nàng ta cũng sẽ không đồng ý làm chuyện đêm nay.
Nhìn đối phương từng bước từng bước một tới gần, nếu không phải bị điểm huyệt không thể di chuyển thì có lẽ chân của nàng ta đã mềm đến mức không thể đứng được.
Nàng ta cũng không phải rất trung thành với nước Văn Uyên, nếu nàng ta chủ động thẳng thắn chân thành thì có còn kịp để khiến cho Ninh Khang Vương vui vẻ không?
Trong lòng nàng ta khẽ động, nghĩ đến những chuyện ở Vân Thủy Giản nàng ta đột nhiên cảm thấy không phải là không có khả năng. Nhưng bây giờ nàng ta không thể mở miệng, căn bản không nói nên lời.
Nàng ta nhu nhược đáng thương nhìn về phía Mục Trì Thanh, trong mắt mang theo chờ đợi, hy vọng đối phương có thể giải huyệt câm của nàng ta.
Đáng tiếc, nguyện vọng thất bại.
Mục Trì Thanh thậm chí không có li
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.