Thời An hơi không vui tránh né Mục Trì Thanh, đi vào trong điện.
Nàng vừa rồi chỉ ở phía xa liếc mắt nhìn vị An cô nương này một cái, nàng hít một hơi thật sâu, đi vòng đến trước mặt, liếc mắt một cái thì lập tức ngây ngẩn cả người và trong đầu chỉ có một suy nghĩ —— thật sự quá giống, khó trách Tiêu Linh Văn sẽ nhận sai.
Nếu không phải phong cách của vị An cô nương này mang theo một phần quyến rũ mềm mại, Thời An thật sự nghĩ bản thân đang soi gương. Quả thật trên thế giới vô biên này việc lạ gì cũng có, thật sự có hai người giống nhau y như đúc tồn tại.
Mục Trì Thanh không có ngăn cản Thời An đi vào trong điện nhưng hắn cũng không muốn nàng nhìn đối phương, hắn lo lắng An An bởi vì người này sẽ cảm thấy khó chịu với hắn.
“An An, không có gì đẹp.” Hắn duỗi tay, hư hư ngăn trước mặt An An muốn đem người ôm vào trong lòng ngực.
Thời An lui nửa bước, lấy cái tay đang che trước mặt mình ra, nói với Mục Trì Thanh: “Ngươi giải huyệt trên người nàng ta đí, hình như nàng tas có việc muốn nói.”
Mục Trì Thanh hơi nhăn lông mày lại, “An An, không cần nói nhiều lời với loại người này.”
Thời An mím môi lại, ngơ ngác nhìn về phía Mục Trì Thanh. Trong lễ hội đèn lồng tối nay ở vườn Hòa Bình, từ sau khi nghe xong câu nói kia của Tiêu Linh Văn thì trong lòng nàng luôn cảm thấy không vui và mãi cho đến bây giờ vẫn luôn rầu rĩ.
Nhưng Thời An lại nói không nên lời rốt cuộc tại sao bản thân lại không vui, chỉ là nàng biết rất không thích hợp và luôn muốn làm trái lại với Mục Trì Thanh. Chuyện đối phương không muốn nàng làm thì nàng càng muốn làm, ngoài ra vị An cô nương này vẫn luôn nhìn nàng, bộ dáng thật sự giống như có chuyện muốn nói với nàng.
Tuy nhiên giằng co được một lúc lâu, Mục Trì Thanh đầu hàng trong ánh mắt của Thời An, hắn giơ tay lên thậm chí không đi về phía trước một bước thì đã giải được huyệt đạo.
Đồng thời khi cởi bỏ huyệt đạo, một cái tay khác của Mục Trì Thanh vòng qua từ sau vai của Thời An, bảo vệ người vào trong lòng ngực. Tuy rằng mật thám của nước Văn Uyên vụng về, nhưng hắn không thể để An An gặp nguy hiểm, cho dù khả năng chỉ có một phần vạn.
Thời An không chú ý tới động tác của Mục Trì Thanh vì nàng đã bị An cô nương làm cho hoảng sợ.
Không biết đối phương có phải bị thương gì hay không mà sau khi bị cởi bỏ huyệt đạo thì đột nhiên lắc lư một cái, té lăn trên mặt đất, hai tay che lại yết hầu ho khan kịch liệt, mất một lúc lâu mới dừng lại được.
Một gương mặt mỹ nhân như hoa lê dính nước mưa, nhìn về phía Thời An: “Cô nương, cầ
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.