Thời An chớp chớp mắt, hơi không hiểu rõ được bố cục trước mắt nhưng nghĩ cũng biết được nhất định là bản thân đã đi tới nơi không nên đến gì đó. Cũng may không có người phát hiện, nàng đang định xoay người rời đi thì phía sau tấm bình phong đối diện giống như có người tiến vào, vạt áo màu đen thêu chỉ vàng chợt lóe lướt qua.
Nàng chỉ liếc mắt nhìn một cái thì dừng bước chân lại, đó là quần áo hôm nay Mục Trì Thanh mặc.
Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên chứng minh suy đoán của nàng, Mục Trì Thanh nói: “Vừa rồi ngươi đi chỗ nào?”
Cách tấm bình phong, Thời An nhìn không nhìn thấy gương mặt của Mục Trì Thanh. Không biết biểu cảm của đối phương vào giờ phút này và giọng nói cũng không nghe ra buồn vui nhưng đột nhiên khiến người khác cảm thấy nguy hiểm.
Thời An lập tức thở nhỏ lại, nàng không dám di chuyển, ánh mắt bị hạn chế nên đồ vật có thể nhìn thấy cũng không nhiều. Nàng không rõ lắm những lời này của Mục Trì Thanh là đang hỏi ai.
Có một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng uyển chuyển vang lên: “Hồi bẩm điện hạ, thiếp không đi chỗ nào hết. Chỉ là nhìn những chiếc đèn cung đình này cảm thấy rất mới lạ nên nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần.”
Trước đây Thời An chưa bao giờ nghe qua giọng nói này, nhưng trong đầu lại lập tức hiện lên bóng dáng vị An cô nương hôm nay nhìn thấy trên cầu đá. Nàng không biết tại sao lại đột nhiên chắc chắn là đối phương.
Đối phương giống như đến gần vài bước, giọng nói càng thêm nhẹ nhàng dịu dàng hơn và mang theo một chút cẩn thận lấy lòng nhỏ đến mức không thể phát hiện được: “Điện hạ, vừa rồi ngài đi gặp Hoàng thượng sao?”
Mục Trì Thanh không hề để ý mà ừ một tiếng.
Thời An nghe thấy tiếng vang đồ sứ va chạm vào nhau, có lẽ là âm thanh phát ra do nắp trà và chung trà chạm vào nhau.
Giọng nữ kia nghe được đáp lại thì mỉm cười nói: “Thiếp còn chưa gặp qua Hoàng đế Đại Thịnh đâu, đều nói Hoàng đế đều có bộ dáng oai hùng tuy nhiên thiếp cho rằng nhất định không bằng một phần vạn của điện hạ.”
Mục Trì Thanh buông chung trà xuống đi vài bước đến chỗ tấm bình phong, “Ở Đại Thịnh, không có người nào dám nói chuyện như vậy.”
Thời An theo bản năng ngừng thở lại, thật ra nàng và Mục Trì Thanh cách nhau rất gần. Nếu di chuyển tấm bình phong thì đối phương liếc mắt một cái thì có thể nhìn thấy nàng, cũng may tấm bình phong đủ lớn để che chắn bóng dáng của nàng.
Phía bên kia, An cô nương nói: “Ở trong lòng thiếp thì điện hạ chính là như vậy.”
Trong giọng nói của nàng ta có sự ngưỡng mộ không thể che giấu được, nhưng Thời An nghe thấy thì đột nhiên cảm thấy có vài phần kỳ quái. Không biết Mục Trì Thanh và vị An cô nương này lấy thân phận gì ở chung với nhau, hai loại cảm giác thân thiết và mới lạ đan xen vào nhau rất kỳ quái
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.