Mục Trì Thanh rũ mắt ảo não, vốn tưởng rằng trước hôm nay là có thể khôi phục,
thế nhưng đến bây giờ còn chưa tốt hơn.
Thời An nhìn bộ dạng ủ rũ của vai ác, trong lòng đau xót, không hiểu sao lại
nổi lên hào hứng muốn bênh vực người khác, lời lẽ chính đáng: “Chúng ta đi bắt nạt ngược lại hắn!”
Mục Trì Thanh kinh ngạc nhìn nàng một cái, tầm mắt ngó qua ngó lại bên cạnh,
lại nhìn nàng tỏ vẻ muốn nói
lại thôi.
Thời An nhìn sang theo tầm mắt hắn, đột nhiên nhìn thấy mấy quyển sách lúc
trước mình tặng, nghĩ đến lời mình vừa nói, thầm nghĩ sẽ không dạy hư vai ác đấy chứ, cái này làm sao được!
Nàng nắm tay lớn tiếng nói: “Tự vệ, tự vệ có hiểu không, phản kháng đúng lúc cần thiết, phải học
được cách bảo vệ chính mình!”
Trong lòng nàng thầm nói với hệ thống: “Lời tôi nói không có trong sách, mấy
quyển đó còn đều là Đạo đức
kinh linh tinh, cậu xem, thiếu chút
nữa đã xảy ra sự cố rồi.
Hệ thống: “…”
Nàng tận tình khuyên bảo một đống đạo lý, nói đến miệng lưỡi khô khốc, cũng
không biết vai ác có nghe lọt hay không, nàng đứng dậy rót cho mình một chén trà, thuận tiện cũng rót
cho vai ác một chén, uống xong mới phát hiện rất lạnh.
Lại nhìn vai ác, hai tay bưng chén trà, cái miệng nhỏ mấp máy, giống như
không thèm quan tâm nước trà lạnh không, khó trách đến bây giờ cũng không khỏe
lên, có khi ngay cả thuốc cũng chưa uống nữa.
Thời An nhìn chằm chằm hắn chuẩn bị uống ngụm nước, duỗi tay ra, trực tiếp lấy chén trà về.
Mục Trì Thanh đột nhiên không kịp đề phòng bị lấy mất chén trà, có chút ngây
ngốc ngẩng đầu lên, vô cùng vô tội
trừng mắt liếc nhìn một cái, trong mắt hoàn toàn mờ mịt, hỏi: “Làm sao vậy?”
Thời An cũng không so đo với người bệnh, đặt chén trà xuống đi ra ngoài tìm
vò nước nấu, cũng may trong phòng có chậu than, nếu không bảo nàng nhóm lửa
nàng cũng không biết nên làm thế nào bây giờ.
Mục Trì Thanh không biết bản thân chọc nàng chỗ nào, vừa rồi rõ ràng đối
phương không vui vẻ, là bởi vì hắn vừa mới liếc mắt nhìn sách một cái sao?
Ngón tay hắn nắm chặt chăn lại, nhớ đến lần trước đối phương đột nhiên biến
mất, trong lòng không hiểu sao lại bất an, ho khan hai tiếng, xốc chăn lên muốn
xuống giường, nhất thời đứng dậy nhanh, hơi hoa mắt, phải đỡ vào mép giường mới không bị ngã
xuống, sau đó lại nghe được âm thanh quen thuộc kia: “Ngươi dậy làm cái gì
vậy?”
Mục Trì Thanh chịu đựng cảm giác choáng váng đầu xoay người thật nhanh, chỉ
thấy trong tay đối phương cầm một cái vò, ống tay áo lông trắng còn dính nước,
không nhịn được hỏi: “Ngươi đi lấy nước à?”
“Đúng vậy, nếu không ngươi nghĩ rằng ta đi làm cái gì, ngươi bị bệnh còn uống
nước lạnh.”
Thời An đóng kín cửa, học cách làm của vai ác lần trước, đặt cái giá trên
chậu than, đặt vò nước lên, vừa quay đầu lại phát hiện vai ác còn đứng ở mép giường, đang sững
sờ nhìn vò nước, hiểu ý nói: “Muốn uống nước à? Chờ một lát đi, rất nhanh sẽ nóng thôi.”
Vừa nói vừa thúc giục hắn lên giường, lại thấy vai ác ngoan ngoãn gật đầu một
cái, sau đó không biết nghĩ như thế nào, chuyển cái ghế dựa, ngồi xuống cạnh chậu
lửa, ngồi thẳng nhìn chằm chằm vò nước.
Trong lòng nàng cảm thấy buồn cười, không nghĩ tới vai ác còn có một mặt trẻ
con như vậy, trước kia nàng luôn cảm thấy vai ác làm việc quá mức nề nếp, dáng
vẻ này làm gì giống thiếu niên mười mấy tuổi, một chút cũng không hoạt bát.
Quả nhiên, bị bệnh khiến người ta nhu nhược.
Thời An dứt khoát kéo một cái ghế đến, ngồi ở đối diện Mục Trì Thanh, cách
ánh lửa, trắng trợn nhìn đối phương, Mục Trì Thanh mười bốn tuổi đã có một ít bóng dáng sau này, mặt
mũi trong lúc vô tình cũng thêm mấy phần cẩn trọng.
Một tay Thời An chống cằm, một tay cầm kẹp gảy than, chậu than cháy mạnh thỉnh
thoảng bắn ra ngoài mấy tia lửa nhỏ.
Cho dù Mục Trì Thanh thất thần cũng cảm nhận được tầm mắt trắng trợn của đối
phương, huống chi đối phương còn không che đậy chút nào, hắn có vẻ hơi không tự
nhiên cúi đầu xuống, lỡ lãng nhìn cổ tay mình, nhỏ gầy xơ xác, nghĩ đến người làm trong vườn thường xuyên
chê hắn gầy gò vô dụng ngay trước mặt, ánh mắt tối lại.
Dù là hắn không thèm để ý
cái nhìn của người ngoài nhưng cũng biết đàn ông quá gầy yếu cũng không dễ
nhìn, đối phương là tiểu tiên trên trời, không biết nhìn thấy bao nhiêu tiên
quân dung mạo xinh đẹp, nhất định dáng người cũng cao lớn.
Mục Trì Thanh rũ mắt xuống, nhất thời có chút tâm phiền ý loạn, lại không
biết đến cuối cùng mình thấy phiền cái gì.
Cách một lát, hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi… năm nay ngươi có còn đưa ta quà sinh thần không?”
Thời An nhìn người vô cùng chuyên tâm, đột nhiên bị hỏi như vậy, còn tưởng
rằng mình nghe nhầm, sững sờ
nháy mắt hai cái.
Mấy giây sau, nàng mới phản
ứng lại được, khóe môi nhếch lên, bỗng nhiên nở nụ cười, đây là lần đầu tiên vai ác nhắc đến chuyện
quà sinh nhật, Thời An ừ thật mạnh một tiếng nói: “Đương nhiên là có.”
Dứt lời, nàng cong eo,
mang ghế kéo dịch sang ngồi bên cạnh Mục Trì Thanh, thẳng đến khi hai người dựa
gần lại mới dừng tay, nghiêng người, vẻ mặt mong chờ hỏi: “Ngươi muốn quà gì
sao?”
Mục Trì Thanh theo bản năng ngửa ra sau, động tác đột nhiên quá mạnh, lung
tay lảo đảo, hắn nhíu mày ngồi ổn định, có chút không được tự nhiên nhìn sang
bên cạnh, đột nhiên hơi hối hận khi bản thân hỏi vấn đề này, đây là lần đầu có người dựa gần hắn như vậy,
dường như hơi thở cũng chạm
được vào đối phương.
Mục Trì Thanh nhìn chằm chằm tà váy đụng phải giày của mình một chút, tà
váy hoa văn cánh hoa mai, trắng hồng
đen xen, còn có một chút tơ vàng thêu thành nhụy hoa, chuyển động theo động tác
của đối phương, giống như là hạ thân mình đắt tiền của mình lên trên giày của hắn.
Thời An dùng khuỷu tay huých người bên cạnh, nghi hoặc: “Tại sao lại không
nói lời nào?”
Thấy vai ác vẫn luôn nhìn chằm chằm vào quần áo mình, đột nhiên nhanh trí:
“Ngươi muốn y phục à?”
Mục Trì Thanh nhíu chặt mày lại, không chút suy nghĩ liền phủ định: “Không
cần.”
Thời An vừa mới hưng phấn nhất thời rũ xuống, thầm nghĩ, đúng vậy, trong
tay vai ác có bạc, muốn y phục trực tiếp mua là được rồi, còn những ý phục
xinh đẹp phiền phức kia, cho dù là
có cũng không cách nào mặc ra ngoài.
Nghĩ tới đây, Thời An quét mắt nhìn phòng một vòng, một chiếc giường, một cái bàn, mấy cái ghế, cộng thêm một cái tủ gỗ chính là
toàn bộ gia sản, cũng không biết một năm này, đối phương để bạc ở chỗ nào, đừng
nói là thêm dụng cụ, thêm một chút đồ vật linh tinh cũng không có.
Đại lão tương lai có giả thiết ít ham muốn hưởng thụ vật chất, cho nên như vậy nàng càng tò
mò vừa rồi vì sao Mục Trì Thanh lại mở miệng, nhưng mà lúc này miệng đối phương
giống như khóa vào vậy, làm thế nào cũng không chịu nói.
Nàng chống cằm, đoán già đoán non: “Sơn hào hải vị? Quỳnh tương ngọc dịch?
Hay là động vật hiếm có? Không phải là muốn ta biến ra một cô nương xinh đẹp đấy
chứ?”
Mục Trì Thanh mấp môi, đồ nàng nói ra cái sau còn kỳ quái hơn cái trước, chợt ngắt lời nói: “Không
phải cái đó, đều không phải.”
Thời An đang rầu rĩ, nếu như vai ác thật sự muốn những thứ này, nàng phải
đi nơi nào tìm đây, nếu
không mở cửa hàng hệ thống ra, nàng cũng chỉ là một chủ nhiệm
giáo dục hết sức bình thường
Hệ thống: “…”
Mục Trì Thanh quay đầu, do dự một chút, nói: “Ta muốn một thanh dao găm.”
Hắn muốn trở nên mạnh mẽ, không muốn luôn bị chèn ép như vậy, từ sau khi đối phương xuất hiện, hắn liền
phát hiện bản thân chịu ít chèn ép hơn, không còn gian khổ giống như mấy đời trước, nhưng mà còn
chưa đủ.
Hắn không biết mình lấy được vũ khí có thể đem đến chuyện xấu hay không, hơn nữa lấy thân phận
bây giờ của hắn còn không thể lấy được đồ về tay, Mục Trì Thanh liếc nhìn Thời
An, trong lòng thấp thỏm.
Lúc trước đối phương từng nói qua không thể sử dụng tiên thuật, những lời vừa rồi chẳng qua cũng chỉ để
trêu chọc hắn, nhưng mà một con dao
găm hẳn sẽ không quá làm khó nàng nhỉ.
Mục Trì Thanh đợi một lát, không đợi được câu trả lời, đôi mắt từ từ tối sầm
xuống.
Quả nhiên là hắn quá tham lam.
Thời An không kịp nắm bắt tâm lý Mục Trì Thanh, nàng đang cò kè mặc cả với
hệ thống ở trong đầu, bắt đầu từ khi vai ác nói ra đồ vật mong muốn.
Thời An: “Một thanh dao găm mà thôi, làm sao có thể đi làm chuyện xấu được?”
Hệ thống: “Hắn là vai ác.”
Thời An: “Nhưng bây giờ vẫn là bạn nhỏ, nguyện vọng của bạn nhỏ không thể
thất hứa!”
Hệ thống: “Dựa theo tiến độ công lược, hiện tại không phải lúc.”
Thời An: “Bảo thủ!”
Thời An: “Nếu cậu không cho, tôi không làm nữa!”
Hệ thống: “…”
Vài giây sau, trong đầu Thời An ting một tiếng, ánh mắt cô sáng lên, biết rằng
mình thành công, cửa hàng không chỉ mở khóa vũ khí, còn mở khóa toàn bộ những
thứ như binh pháp, sách y.
Thời An: “Tiểu hệ thống, tôi yêu cậu, cậu là hệ thống giỏi nhất!”
Nàng hào hứng khen một câu xong đi chọn dao găm, vũ khí trong cửa hàng có tất
cả các loại, đao thương, mũi
tên, rìu, không thiếu một cái
nào, đều xuất hiện đầy đủ, nhưng mà vai ác mở miệng muốn dao găm, đương nhiên
nó có tác dụng.
Thời An liếc nhìn trúng một thanh dao găm, trên chuôi dao khảm một viên ngọc
màu đỏ, viên châu màu đỏ sậm giống như hạt lựu đỏ thẫm đã chín vậy, vô cùng tôn
lên bàn tay thon dài trắng nõn kia.
Nàng chọn dao găm xong, lại chọn một hộp quà sinh nhật kích cỡ vừa đủ, vừa
ngẩng đầu, đang muốn cho vai ác một kinh hỷ, lúc này mới phát hiện đối phương
đang cúi đầu, hình như buồn không mở miệng được một lúc rồi.
“Mục Trì Thanh.” Thời An nhỏ giọng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Vai ác không lên tiếng, động một cái, đứng lên đi đến mép giường, rũ lông
mi dài xuống không chịu nhìn nàng, Thời An trừng mắt nhìn, không biết làm sao
nàng lại liên tưởng đến chú chó nhỏ vừa mới giận dỗi với chủ nhân, rũ tai xuống,
rất đáng thương.
Nàng vội vàng lắc đầu một cái, hất ý tưởng này ra.
Mắt thấy vai ác ủ rũ cúi đầu, bộ dạng vô cùng giống đi đưa tang, tâm Thời
An động một cái, từ bỏ ý định gọi đối phương, trực tiếp để hệ thống đem hộp gấm
đặt dưới chăn.