Mục Trì Thanh chậm rì rì đi đến, thấy nàng gọi một tiếng sau đó không có động
gì nữa, thầm nghĩ, có phải đối phương lại đột nhiên biến mất hay không, nhưng
mà hắn vô cùng đau đầu, chỉ muốn nhanh chóng nằm xuống.
Mục Trì Thanh cắn chặt răng, không biết vì sao lúc này phong hàn lại khó chịu như thế, hắn đè nén bực bội ho khan một tiếng, cuối
cùng đưa tay lên mép giường, trong nháy mặt lật chăn lên, đừng im một chỗ.
Trong chớp mắt, Mục Trì Thanh cho rằng bản thân bị phong hàn cho
nên hoa mắt, nếu không nên giải thích hộp gấm đột nhiên xuất hiện dưới chăn hắn
thế nào, nhưng cho dù hắn có hoa mắt như thế nào cũng sẽ không mơ một giấc mơ viển vông như
vậy.
Thời An vui vẻ nhìn vai ác đang cứng người, trong lòng không hiểu sao lại
có cảm giác thành tựu, còn chưa kịp khoe khoang với hệ thống, chỉ thấy thân thể
vai ác lắc lư một cái, muốn ngã xuống.
Hù dọa Thời An nhảy cẫng lên chạy tới, đỡ người dậy, sau đó cưỡng ép nhét
vào trong chăn, nhỏ giọng thì thầm: “Bị bệnh còn không nghỉ ngơi, mới vừa rồi
cũng không nên để ngươi xuống giường.”
Nàng xoay người tìm một cái ghế cao ở bên cạnh bàn, ngồi ở mép giường, thấy
hộp gấm mới vừa đặt ở một bên đã trở về trong tay vai ác, chớp mắt cười một tiếng,
hỏi: “Vừa rồi có phải ngươi cho rằng ta không đồng ý với ngươi đúng không?”
Mục Trì Thanh cong mắt lên, vẻ mặt không được tự nhiên, cong môi nhìn chậu
lửa, nhìn trái nhìn phải nói: “Sao nước còn chưa đun xong?”
Hắn vừa dứt lời, nắp vò nước vang lên tiếng ùng ục, hơi nước màu trắng lượn
lờ, nước tràn ra.
Thời An cười xì một tiếng.
Hòa nước nóng và nước lạnh với nhau, rất nhanh có được độ ấm thích hợp, một tay Mục Trì Thanh bưng chén nước, một
tay khác quật cường đặt trên hộp gấm, giống như chỉ dịch một chút thì nó sẽ không cánh mà bay.
Thời An nhịn không được lại muốn cười, lại không dám quá trắng trợn táo bạo,
sợ đối phương thẹn quá hóa giận nhưng ý cười vẫn lộ ra từ đuôi mày cong lên.
Mục Trì Thanh nhìn thoáng qua, cúi đầu uống nước đồng thời không tự nhiên hỏi:
“Ngươi cười cái gì?”
Thời An nói thật: “Lúc ngươi sinh bệnh mới giống con nít.”
Khi Mục Trì Thanh nghe được mấy chữ con nít, động tác bỗng nhiên dừng lại,
biểu cảm nhất thời cũng cứng lại, sặc nước trong họng, một lúc sau mới hoàn hồn,
bộc phát ra một trận ho khan kịch liệt.
Thật vất vả mới bình tĩnh lại được, vệt đỏ ửng trên mặt còn chưa hết, nhưng
lại nhíu mày sửa lại đúng trước: “Ta không phải con nít.”
Thời An nhanh chóng gật đầu, sợ hắn lại làm bản thân bị sặc, nhưng mà mười
bốn tuổi ở cổ đại đúng thật là không nhỏ, khó trách vai ác lại phản ứng lớn như
vậy.
Uống xong chén nước ấm, Mục Trì Thanh không chống đỡ được, hôn mê ngủ thiếp
đi, Thời An thấy hắn ngủ còn không quên đem hộp gấm đặt bên cạnh đối đầu, trong
lòng ấm áp dễ chịu, dù sao ai tặng quà cũng đều hy vọng đối phương quý trọng
tâm ý của mình, tuy rằng quà lần này là do bản thân hắn chọn trước.
Nhưng mà vai ác cũng kiên trì không mở hộp gấm ra, chẳng quan tâm bên trong
là cái gì, thế nào cũng phải đợi nàng rời đi sau đó mới mở, cũng không biết quy
củ từ đâu ra, nàng còn muốn nhìn phản ứng lúc đó của vai ác khi nhìn thấy đồ vật
này như thế nào mà.
Mục Trì Thanh không biết ngủ bao lâu, đến khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy một luồng
mát lạnh phả vào trán hắn, trong lúc mơ hồ hắn thấy được đầu ngón tay đẹp đẽ đặt
lên trán.
Đẹp? A, là người kia.
Trong hỗn loạn, Mục
Trì Thanh nhớ lại ngón tay thon dài xinh đẹp của đối phương, ban đầu hắn đã chú ý đến, hắn mơ
mơ màng màng suy nghĩ, chỉ có tiên tử trên trời mới có ngón tay tinh xảo như
hoa vậy.
Nhưng mà, đối phương còn chưa rời đi sao? Ngày hôm nay còn chưa qua
sao?
Giống như để chứng minh phỏng đoán của hắn, Thời An đột nhiên ghé gần lại,
trong giọng nói mang theo vẻ ấm áp: “Tỉnh rồi à? Có đói bụng không? Trên người còn khó chịu
không?”
Mục Trì Thanh quay đầu đi, đối diện tầm mắt của Thời An, ở trong đó thấy được
mấy phần ân cần, giống như đang thật sự lo lắng cho hắn vậy, Mục Trì Thanh khổ
sở ho một tiếng, chống tay ngồi dậy.
Bên ngoài trời đã tối rồi, trong phòng thắp đèn, có chút mùi thuốc chua xót, hắn thấy được hộp đựng thức ăn ở trên bàn, còn
có mấy bao thuốc, chậu than
không biết đã thêm củi từ lúc
nào, đang nhỏ lửa, âm thầm đun thuốc.
Thời An thấy hắn không muốn ngủ nữa liền mở hộp thức ăn ra, thức ăn bên
trong vẫn còn ấm, đơn giản chỉ là chút cháo trắng, vừa vặn
thích hợp cho người mới đổ bệnh,
mới vừa dọn xong bát đũa ra, vai ác cũng ngồi vào cạnh bàn, sau khi uống nửa cốc
nước, cúi đầu ăn cháo.
Thời An ngồi bên cạnh, phồng má thưởng thức khung cảnh xinh đẹp, nghe thấy nắp ấm thuốc phát ra âm
thanh lạch cạch, đứng dậy đi bưng thuốc.
Thuốc lạnh đi một nửa, vai ác cũng ăn cháo xong, cuối cùng cũng chịu ngẩng
đầu: “Ngươi đi ra ngoài à?”
“Ừm.” Thời An gật đầu, cửa hàng hệ thống không có những thứ này, nàng đành
phải đi ra ngoài một chuyến, ấm nấu thuốc cũng mua, vì thế hao tổn một viên
trân châu nhỏ.
Mục Trì Thanh nhìn chằm chằm đường viền ống tay áo của đối phương, nói đó
ít đi một viên trân châu, hắn bất giác nhíu mày, mặt lạnh băng nói: “Không cần
đi ra ngoài, ta cũng sẽ không chết.”
Dù sao chỉ là nhiệm vụ, hắn chỉ cần sống là được, bị bệnh không phải càng dễ
khống chế hơn sao.
Lời còn chưa dứt, bất ngờ không kịp đề phòng bị nhét một muỗng thuốc lớn, vị
đắng trong nháy mắt ngập tràn khắp khoang miệng, Mục Trì Thanh đột nhiên nhíu
chặt mày lại.
Thời An hài lòng hừ một tiếng: “Người ngã bệnh không nên cậy mạnh, còn nữa,
lần sau còn nói như vậy nữa ta sẽ tức giận, lần này tạm tha cho ngươi một lần.”
Nàng sờ sờ túi tiền, lấy ta một viên kẹo đặt ở bên cạnh chén thuốc, thúc giục
nói: “Uống xong hết mới được ăn.”
Gió lạnh bên ngoài phòng thổi
qua, cửa sổ đập phát ra từng tiếng vang.
Ánh nến màu vàng ấm áp nhảy lên,
vị nước thuốc đắng chát giống như xông vào từng chỗ một, ngoại trừ trong miệng.
Mục Trì Thanh phồng má chậm rãi
thu dọn mặt bàn xong, nghiêm túc rửa sạch tay, lúc này mới ôm hộp gấm ra, trên
hộp gấm màu đỏ thẫm in ba chữ mạ vàng quà sinh thần, trân quý như vậy, giống
như hắn cũng là một người vô cùng quan trọng.
Mục Trì Thanh vừa ngậm kẹo viên,
vừa mở nắp ra, mặc dù đã đoán được bên trong là cái gì nhưng trong nháy mắt
nhìn thấy đồ, hắn vẫn không nhịn được đưa tay ra.
Nằm giữa tấm vải nhung mềm mại
chính là một thanh dao găm cổ xưa vừa dày vừa nặng, trên chuôi dao còn có viên
san hô đỏ thẫm như máu, lạnh băng xinh đẹp, lẫm liệt sát ý, hắn cầm cán dao, cảm
nhận sức nặng lòng bàn tay, cúi đầu mới phát hiện hộp gấm có hai tầng, chờ đến
khi nhìn thấy rõ đồ ở tầng dưới, trên mặt từ từ nóng lên.
Nghĩ đến dự tính ban đầu mình muốn
thanh dao găm này, hàng mi dày của Mục Trì Thanh run rẩy, ánh mắt không được tự
nhiên dịch sang một bên, nghĩ lung tung đối phương có phải lại đoán được cái gì
hay không, cho nên mới đưa cho hắn quyển võ pháp?
Bên kia, Thời An đang chuẩn bị
offline, tán gẫu với hệ thống.
Hệ thống: “Vì sao ký chủ còn đưa
bí tịch võ học?”
Thời An: “Rèn luyện thân thể, hơn
nữa những quyển sách đưa lần trước vẫn còn mới, một trang cũng chưa được lật
qua.”
Nàng thừa dịp lúc vai ác ngủ nhìn
xem, ngay cả một vết nhăn cũng không tìm được trong trang sách, nàng đã nói rồi,
vai ác sẽ không cảm thấy hứng thú với những quyển sách nhân nghĩa này mà.
Thời An: “Chúng ta học văn không
được thì học võ, phát triển nhiều tuyến, tranh thủ sớm ngày thành tài!”
Hệ thống: “…”
Ôm giấc mộng tốt đẹp này, hai
ngày sau Thời An đúng giờ tiến vào khoang trò chơi, trước khi tiến vào còn cố ý
mở ra chức năng ẩn thân, cũng không biết một năm này vai ác có nghiêm túc học
võ hay không, nàng muốn lặng lẽ nhìn.
Địa điểm đi vào vẫn là tiểu viện
cũ, dù sao vai ác vẫn còn ở nước Văn Uyên nghỉ ngơi ba năm, không có bất ngờ gì
xảy ra thì sẽ không đổi chỗ ở.
Quả nhiên, ánh mắt đầu tiên của
nàng đã thấy bóng người đứng thẳng trong sân, đang đưa lưng về phía nàng, mái
tóc buộc lên cột thật cao ở sau đầu, sạch sẽ cao ráo, lá khô dưới chân bị quét
lại thành một đống.
Hiển nhiên là đối phương đang rèn
luyện sáng sớm.
Trước mắt Thời An sáng ngời, trực
tiếp từ hành lang đi ra bên ngoài, quên mất mình còn đang ở trạng thái ẩn thân,
vai ác không nhìn thấy nàng, nháy mắt tiếp theo đã bị cát lá khô dưới đất quét
lên hai mắt.
Mục Trì Thanh cảm giác được có
người đã lập tức thu tay lại, xoay người vội vàng nhìn, nhưng cái gì cũng không
nhìn thấy, không có một bóng người ngoài hành lang, giống như vừa rồi là ảo
giác của hắn vậy.
Mục Trì Thanh nhíu mày lại, đi về
phía trước hai bước, tầm mắt dừng lại trước một mảnh đất trống, do dự mấy giây,
hỏi: “Ngươi đã đến rồi sao?”
Sau một lúc lâu không thấy có người
trả lời, lá vừa bị cuốn lên chậm rì rì rơi xuống, bất động.
Mục Trì Thanh siết chặt hai tay lại
dùng sức, sự mong đợi trong chốc lát giống như rơi vào khoảng không, như cái sân
trống rỗng này, chỉ còn lại gió rét.
Hắn rũ lông mi dài xuống, hôm nay
là hai mươi ba, đối phương nhất định sẽ tới, chỉ là chưa tới mà thôi.
Một lúc sau, âm thanh mềm mại
không hiểu sao vang lên: “Mục Trì Thanh.”
Thời An đỏ mắt tắt chức năng ẩn
thân của hệ thống đi, đưa tay dụi mấy cái, vẫn cảm thấy không thoải mái, trong
mắt ngậm nước mắt, không thấy rõ thứ trước mắt, vừa rồi nàng theo bản năng ngồi
xuống, vào lúc này có hơi không dám đứng lên.
Nàng dựa vào ấn tượng nhìn về hướng
vị trí của vai ác, nhỏ giọng nói: “Mục Trì Thanh, hạt cát bay vào mắt ta.”