Ông chủ mới đầu còn cho rằng hắn giả vờ, còn hừ lạnh một tiếng, sau đó thấy hắn cũng không quay đầu lại, chạy nhanh đến ai yo hai tiếng, gọi người trở lại, giá này cũng không phải không kiếm được lời, chỉ là không kiếm được nhiều mà thôi, đôi mắt ông chủ chuyển động, tham lam liếc mắt đánh giá Mục Trì Thanh nhiều hơn một chút, trong lòng tính toán đợi lát nữa phái người đi theo, tìm chỗ không người cướp đoạt, đến lúc đó vật lẫn bạc đều là của gã, có thể nói không vốn vạn lợi.

Thời An trơ mắt nhìn hắn đem ngọc bội bán đi, chết đứng, trong lòng nghẹn lại, buồn không hé răng đi theo phía sau hắn, thỉnh thoảng đá một hai viên đá nhỏ ven đường, biểu đạt sự bất mãn của mình.

Hầm hừ nói với hệ thống: “Tôi lại muốn nhìn xem hắn đổi lấy ngân phiếu chuẩn bị làm cái gì!”

Hệ thống: “Nếu như đi hoa lâu sòng bạc thì sao?”

Thời An: “Tôi đánh gãy chân hắn!”

Một lúc lâu sau, mắt thấy đường phố hai bên càng đi càng phồn hoa, nàng mơ hồ bất an nói: “Vai ác sẽ không thật sự muốn đi quán rượu đấy chứ? Hắn mới bao lớn chứ?”

Hệ thống: “…”

Cũng may Mục Trì Thanh kịp thời dừng bước chân lại mới ngăn chặn suy đoán không đáng tin cậy của nàng, nhưng mà bán ngọc bội chỉ vì thỏa mãn dục vọng ăn uống cũng không khá hơn được chút nào.

Cũng không biết điểm tâm của tửu lầu này có phải làm bằng vàng hay không, ba mươi lượng mới mua được một hộp, vừa rồi nàng thấy một hộp chỉ có tám cái bánh, mỗi cái còn không lớn bằng bàn tay của nàng.

Trong lòng nàng u oán, cúi đầu không nhìn đường, trực tiếp va vào một cái hộp trước mặt, nhìn phía trước nhiều hơn một đồ vật, bất giác sững sờ tại chỗ: “Cho ta à?”

Mục Trì Thanh gật đầu, mấp môi dưới nói: “Trả lại kẹo cho ngươi.”

Nói xong thì nhét cái hộp vào trong lòng nàng rồi rời đi.

Thời An luống cuống tay chân tiếp lấy, đuổi theo, nàng còn đang khiếp sợ, nhất thời không theo kịp được suy nghĩ của vai ác, đành phải cọc cằn nói: “Kẹo không ăn hết, ta còn rất nhiều.”

Mục Trì Thanh không để ý tới, cắm đầu đi về phía trước, cũng không ngăn cản đối phương ríu rít giải thích bên tai mình, trên đầu lưỡi còn vương vấn hương vị chua ngọt.

Hắn không nhớ điểm tâm có ngọt như viên kẹo kia hay không, nhưng đây đúng thật là tửu lầu bán điểm tâm ngon nhất ở nước Văn Uyên, ngon hơn thì cũng chỉ có thể vào cung để cho ngự trù làm, bây giờ hắn còn chưa có năng lực kia, phải chờ một chút nữa mới được.

Lúc đi vào đường chính của viện, Mục Trì Thanh đột nhiên dừng lại, đôi mắt âm trầm thoáng nhìn qua khúc cua nơi cuối phố một cái.

Thời An cũng nhìn theo ánh mắt hắn, nhưng mà cũng không nhìn thấy cái gì: “Làm sao vậy?”

Mục Trì Thanh thu hồi tầm mắt: “Không có gì, chẳng qua là hai con chuột không thể bước ra ánh sáng.”

Thời An giật mình, nhanh chóng đảo mắt xung quanh: “Ở đâu?”

“Chạy rồi.”

“Ồ.”

Trở lại vườn, lúc này Thời An ở lại mãi đến gần tối, ăn hết một hộp điểm tâm mới đi, vai ác nói thế nào cũng không chịu ăn một miếng, cho nên cuối cùng vào hết bụng nàng, không hổ là đổi ba mươi lượng bạc để lấy, thật sự là đáng giá.

Nàng ăn một cái, đột nhiên nhớ tới lúc này bản thân chưa đưa quà sinh nhật, nhanh chóng mở cửa hàng trong hệ thống, đem đồ vật có thể đổi cho hết vào một cái hộp gấm.

 

Mục Trì Thanh nhìn cái hộp không khác gì lần trước, chỉ lớn hơn một vòng, vẻ mặt như thường nhận lấy, sau đó đặt ở trên đùi không động đến.

Thời An trừng mắt nhìn, hỏi hắn: “Không mở ra nhìn một chút sao?”

Vai ác bất động nói: “Chờ ngươi đi rồi nhìn.”

Thật ra trong hộp gấm cũng không có gì đặc biệt, chỉ là mấy quyển triết lý tiên nhân, lời lẽ thánh hiền, để người khác hướng thiện.

Ngón tay Mục Trì Thanh đặt trên bìa sách mới cứng, phát ra tiếng cười giễu cợt, bảo thủ không thú vị, nếu như mấy quyển sách có thể thay đổi một người, thiên hạ này chẳng phải sẽ không còn quan lại tham ô nữa hay sao.

Đốt chậu lửa trong phòng, Mục Trì Thanh nhặt sách lên chuẩn bị ném vào thiêu hủy, khi ngón tay nhấc lên, bên dưới quyển sách phát ra tiếng loạt xoạt, tuyệt đối không phải âm thanh giấy ma sát với nhau, hắn cau mày lấy thứ phía dưới quyển sách ra, phía dưới bất ngờ lại là một túi kẹo phình to, chất đầy toàn bộ phần đáy hộp gấm.

Giờ khắc này, giống như khắp gian nhà đều tràn đầy hương vị chua ngọt, từ bốn phương kéo đến, bao bọc hắn.

Mục Trì Thanh ngồi bên chậu lửa, quai hàm nhô lên một khối, mặt không đổi sắc sưởi ấm, chậu than thỉnh thoảng bắn ra một hai đốm lửa, trên bàn bên cạnh, mấy quyển sách yên tĩnh chồng lên nhau.

Trước khi Thời An rời khỏi app còn không khỏi than phiền với hệ thống, làm thế nào mà toàn bộ cửa hàng của hệ thống lại chỉ có sách, một thứ đáng giá cũng không có.

Hệ thống: “Trong sách có bảo vật, hơn nữa ngoại trừ sách, còn có kẹo, cô cũng lấy một túi rồi.”

Thời An: “… Dỗ con nít mà, số lượng nhiều mới đủ rung động!”

Hệ thống: “Lần sau cô đến thì hắn đã mười bốn rồi.”

Thời An: “Vậy cũng vẫn là một bạn nhỏ ~”

Nàng vừa nói vừa đem ngọc bội bỏ vào trong cửa hàng hệ thống, đây là thứ trước khi đi nàng cố ý thu hồi lại, cửa hàng kia quá đen tối, lại còn thuê hai người có mưu đồ ám hại vai ác, nếu không phải hỏi hệ thống nhiều thêm một câu, nàng thật sự cho rằng là con chuột.

Cất ngọc bội đi, Thời An dứt khoát thoát ra ngoài.

***

Đặt cơm, đi dạo phố, làm thẩm mỹ, cuộc sống của sinh viên nghỉ hè quá mức tiêu sái tự do, Thời An vui vẻ chơi hai ngày, đúng giờ tiến vào khoang trò chơi.

Cô nhớ kỹ năm nay vai ác mười bốn tuổi, nước Thịnh đại bại, vì cầu hòa, lão Hoàng thượng lại đem Thái tử tới nước Văn Uyên làm con tin, lẽ ra nước lạ tha hương, nên nâng đỡ lẫn nhau, đáng tiếc trong cốt truyện, Thái tử và vai ác cũng không có quan hệ tốt.

Thời An theo thường lệ đáp xuống sân trong viện của Mục Trì Thanh, thấy hoa mắt, chỉ trong chốc lát lại thấy tiểu viện quen thuộc, vẫn tràn ngập hơi thở hoang vắng như cũ, lá rụng trong viện dường như còn nhiều gấp đôi lần trước.

Nàng không thấy vai ác đâu, nghe được bên ngoài viện có động tĩnh, còn tưởng rằng là vai ác, đến gần mới nghe thấy là hai nha hoàn đang thì thầm to nhỏ, nhưng mà giọng nói hoàn toàn không hạ thấp, dường như cũng không để ý có thể bị người khác đi qua nghe được hay không.

Thời An tò mò nghe mấy câu, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Hôm qua tiểu thúy đi bộ nhầm vào chỗ đó, nói đầu giường còn bày sách đó.”

“Ngay cả tiền thưởng cũng không cấp cho, còn tiêu tiền mua mấy như vô dụng này, thật là kỳ quái.”

“Cũng không hẳn, nghe nói vị công tử phía đông kia vừa mới tới, là bị Thái tử ở nước Thịnh đó, tiền thưởng vậy mà còn được nhiều hơn.”

“Thật sao? Vậy chúng ta đi bên kia nhiều một chút, nói không chừng có thể gặp gỡ được quý nhân.”

“Đúng vậy, miễn dính phải đen đủi.”

Thời An cắn môi, trong lòng bốc hỏa, nàng không chịu được việc vai ác bị nói như thế, hai nha hoàn này miệng cũng thật rộng, chưa từng nghe qua đừng khinh thường thiếu niên nghèo sao, vai ác chắc chắn sẽ trở thành lão đại.

Nàng đang thầm oán giận, cửa nhà chính đột nhiên bị đẩy ra, Mục Trì Thanh một tay chống cửa, hỏi: “Ngươi đứng ở đó làm cái gì?”

Thời An sửng sốt, nói: “Hóa ra ngươi ở trong phòng sao!”

Mục Trì Thanh giống như nghe được một câu nói vô nghĩa, trên mặt mang mấy phần không kiên nhẫn, giống như một giây kế tiếp sẽ tự mình kéo người vào trong phòng, nhưng mà hắn nhịn lại, nhìn nàng một cái, xoay người vào nhà, giữ lại nửa cánh cửa còn mở ra.

Thời An vui mừng đi vào, đang muốn nói với Mục Trì Thanh chuyện vừa rồi, để cho hắn cách xa mấy người này ra một chút, ai biết có thật đi lầm đường không, vẫn cần phải dụng tâm kín đáo.

Nhưng mà nàng còn không kịp nói liền phát hiện sắc mặt vai ác hình như có chút không bình thường, mới vừa rồi đứng xa không phát hiện ra, bây giờ đứng gần, chỉ cảm thấy đối phương trắng quá mức, không có một chút huyết sắc nào.

Thời An lập tức quên chuyện vừa rồi, vội vàng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái hay không?”

Mục Trì Thanh không để ý tới nàng, bực bội ho khan, từ từ đi trở lại trong phòng nằm lên giường.

Vừa rồi nếu hắn không đi ra mở cửa, cũng không biết đối phương còn muốn đứng ở trong sân bao lâu, nghĩ đến biểu tình vừa nãy ở trên mặt nàng, ánh mắt Mục Trì Thanh híp lại, lệ khí tỏa ra, hắn vẫn nên tra xem hôm nay người nào ở góc tường khua môi múa mép.

Thời An đi theo sát vào, thấy hắn bệnh nằm thoi thóp trên giường, mặt mày bình thường ngẩng lên cũng rũ xuống, thật sự đáng thương, duỗi tay muốn sờ lên trán hắn kiểm tra, muốn thử nhiệt độ cơ thể.

Mục Trì Thanh còn đang suy nghĩ đến chuyện vừa rồi, đột nhiên có bàn tay đưa tới, theo bản năng nghiêng đầu tránh.

Thời An chớp chớp mắt, biểu tình vô tội, tay còn giơ ở giữa không trung, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co không chịu động đậy, cuối cùng Mục Trì Thanh nhịn, vô cùng không tình nguyện quay đầu trở lại.

Thời An một tay sờ trán mình, một tay đặt lên trán vai ác, tỉ mỉ so sánh nhiệt độ, lẩm bẩm nói: “Cũng không phải quá nóng, không lên cơn sốt mà.”

Sao lại đột nhiên nhiễm phong hàn? Cảm lạnh sao?” Rõ ràng hai năm trước ăn mặc đơn bạc như thế cũng không thấy hắn hắt xì, lần trước dùng ngọc bội đổi ngân phiếu, quần áo hắn mặc đã dày hơn, ngược lại còn phát bệnh.

Mục Trì Thanh mím môi không chịu nói.

Thời An nhìn bộ dạng của hắn, đột nhiên nhanh trí thốt lên: “Có phải do Cao Hữu Hằng hay không?”

Mười lăm phút trước nàng mới nhìn đoạn cốt truyện về quan hệ không tốt của Thái tử với vai ác, trong đó hình như có đề cập đến một chuyện, chính là vai ác từng bị Thái tử đẩy mạnh xuống hồ, Cao Hữu Hằng chính là tên Thái tử đó.

Mục Trì Thanh đột nhiên ngẩng đầu: “Tại sao ngươi lại biết?”

Thời An chột dạ chớp mắt một cái, sau đó đúng tình hợp lý nói: “Ta là thần tiên, đương nhiên cái gì cũng biết.”

Mục Trì Thanh hiển nhiên không thể nào tin, nếu như cái gì cũng biết, làm sao ngay từ đầu còn hỏi hắn, hắn không muốn nói, bởi vì cái này không phải chuyện vẻ vang gì, sớm biết đối phương có thể đoán được, mấy ngày trước hắn cũng không cố ý rơi xuống nước, cùng lắm về sau chỉ bị Cao Hữu Hằng ghét thêm mấy phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play