Mục Trì Thanh giống như không nhận thấy sự khác thường của nàng, mi mắt nhẹ nhàng rũ xuống lại ngước lên nhìn Thời An nói: “An An, ta không làm gì người đánh đàn kia. Chỉ là đổi hắn xuống mà thôi.”
Môi mỏng của hắn mím lại, do dự một lúc lại nói: “Nếu An An muốn nghe thì ta có thể đàn cho nàng nghe.”
Thời An nhướng mày: “Ngươi cũng biết đánh đàn sao?”
Lúc này nàng thật sự có hơi kinh ngạc, vì vậy đã quên khống chế biểu cảm trên gương mặt của mình, trên mặt vốn dĩ đang căng chặt cũng lộ ra vài phần tò mò.
Tại sao nàng lại không biết vai ác giỏi về âm luật, ít nhất khi còn ở nước Văn Uyên thì không thấy hắn từng chạm qua nhạc cụ. Chẳng lẽ là học được trong năm năm này?
Nhưng Thời An thật sự suy nghĩ không ra, một Nhiếp Chính Vương vậy mà đi học sâm luật với người khác.
Mục Trì Thanh nói: “Khi còn bé ta từng được mẫu thân dạy dỗ qua nên còn nhớ rõ một chút.”
Hắn không nói dối, tuy rằng đã không còn nhớ quá rõ chuyện khi còn bé nhưng mẹ ruột của hắn cũng chính là công chúa Cẩm Dương, năm đó thật sự rất giỏi âm luật, đã từng tâm huyết dâng trào dạy dỗ hắn một thời gian dài.
Mà bây giờ hắn còn nhớ rõ chỉ là bởi vì bị giam cầm trong luân hồi nhiều kiếp như vậy, mỗi kiếp Hoàng đế V�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.