Tiêu Linh Văn vừa xấu hổ vừa vội vàng, nét ửng đỏ trên gương mặt đi thẳng một đường từ hai má xuống tới cổ. Cũng may là Đại ca cũng không đinh ở lâu, lập tức mang nàng rời khỏi thuyền của Ninh Khang Vương, nàng nhẹ nhàng thở ra thật mạnh, lại lo lắng nói: “Đại ca, vừa rồi có phải muội đã làm sai chuyện rồi đúng không? Có thể liên lụy đến trong nhà không?”
Tiêu Lăng Hoàn đưa muội muội quay về trên thuyền và lắc đầu: “Không sao đâu.”
Tiêu Linh Văn liếc mắt nhìn huynh trưởng nhà mình một cái, nếu là ngày thường thì Đại ca sẽ không chỉ nói có ba chữ như vậy. Cảm giác lo lắng trong lòng nàng không biến mất mà ngược lại càng tăng thêm: “Đại ca, huynh làm sao vậy?”
Tiêu Lăng Hoàn vỗ vỗ vai của muội muội: “Ta không có việc gì, Tiểu Thất không cần lo lắng. Loại việc nhỏ này Ninh Khang Vương sẽ không ghi nhớ trong lòng đâu.”
Hắn vội vàng nói hai câu, an ủi xong muội muội liền bước nhanh đi ra khoang thuyền rồi kêu người lái thuyền về phía bờ sông.
Tuy cuộc hỗn loạn đã được dẹp yên, bởi vì kẻ gây chuyện không có tạo thành xung đột quá lớn và đã bị bắt được nhưng tiếng ồn ào ở hai bên bờ sông càng lúc càng lớn, tất cả đều là do đám người xem náo nhiệt tạo ra.
Gió đêm thổi qua trên mặt sông, Tiêu Lăng Hoàn đứng ở đầu thuyền nhìn về phía bờ sông với vẻ mặt giống như mọi khi, nhưng có thể nhìn thấy một vài nếp nhăn trên cổ tay áo của hắn.
Hắn nghĩ đến tình cảnh vừa rồi nhìn thấy ở trên thuyền, động tác của Ninh Khang Vương giúp Tam cô nương sửa sang lại áo lông chồn vừa quen thuộc vừa thân mật, là Ninh Khang Vương cố ý làm cho hắn nhìn chỉ bởi vì một lời nói quan tâm trước đó của hắn.
Sau khi hỏi xong, ánh mắt của Ninh Khang Vương nhìn về phía hắn hiện lên ý cảnh cáo. Tiểu Thất chỉ là bị hắn liên lụy mà thôi.
Tiêu Lăng Hoàn không biết bản thân nghĩ như thế nào, hắn chỉ biết nếu hôm nay đứng chung một chỗ với Ninh Khang Vương không phải là Tam cô nương thì chắc chắn hắn sẽ không làm ra chuyện lỗ mãng như vậy.
Trước đó khi đi xuống trên cầu thang xoắn ốc, hắn cũng đã nhìn ra thái độ khác thường của Ninh Khang Vương đối với Tam cô nương. Nếu không thì Ninh Khang Vương cũng sẽ không đi ở phía sau.
Bây giờ nghĩ lại thì đó hoàn toàn là tâm trạng giữ gìn chiếm hữu.
Tiêu Lăng Hoàn thu hồi ánh mắt, trước khi xoay người đi vào trong khoang thuyền thì nhịn không được liếc mắt nhìn chiếc thuyền lớn ở giữa sông một cái.
Hắn chỉ cảm thấy hơi không cam lòng.
***
Giữa sông, trên chiếc thuyền lớn, Thời An không phát hiện có cái gì không đúng. Nàng mím môi kéo áo lông chồn lại, đi hai bước về phía bên cạnh, duỗi tay muốn cởi bỏ nút thắt, trả áo lông chồn lại.
Mục Trì Thanh mới vừa tiễn Tiêu Lăng Hoàn đi, An An không phản đối làm tâm trạng của hắn tốt hơn một chút. Giọng điệu của hắn dịu dàng, hầu như biến thành hai người khác nhau so với khi Tiêu Lăng Hoàn còn ở đây, nói: “An An mặc đi, ban đêm gió lớn, mặc nó chắn khí lạnh lại.”
Thời An đột nhiên không kịp phòng ngừa, k
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.