Sau khi quyết định, Thời An đột nhiên không còn nóng nảy nữa. Vốn trạng thái nàng vẫn luôn mong chờ trở về, làm việc cho có lệ lập tức biến mất.
Một khi nàng đã quyết định xong sẽ không rối rắm một chút việc nhỏ không đáng kể nữa. Nhưng trước mắt, nàng vẫn quả thật chưa nghĩ ra sẽ dùng biện pháp gì để thử lại lần.
Nhưng không vội, trước mắt nàng vẫn chưa muốn gặp mặt Mục Trì Thanh nhanh như vậy.
Buổi chiều, Thẩm Thời Mẫn tới đây thăm nàng. Khi nàng bị bệnh, buổi chiều mỗi ngày Thẩm Thời Mẫn cũng tới thăm nàng nhưng tinh thần Thời An quá yếu, luôn mê man căn bản không biết muội muội tới.
Buổi sáng ngày hôm qua sau khi nhận được thiệp mời, Thời An để ở trên bàn, chưa kịp cất đi. Thẩm Thời Mẫn nhìn một chút đã biết là cái gì, chống cằm hỏi: “Tam tỷ tỷ, tỷ nói xem công chúa Nguyệt Ương muốn gặp chúng ta có chuyện gì?”
Công chúa Nguyệt Ương là nữ nhi thứ mười bốn của tiên đế, còn chưa xuất cung mở phủ cho nên vẫn ở tại trong cung như cũ. Có lẽ do trong cung nhàm chán, cho nên thường thường sẽ đưa thiếp mời, mời các cô nương cùng tuổi trong hoàng thành tiến cung vui chơi.
Trước đó Thẩm Thời Mẫn từng được mời một, hai lần. Nhưng quan hệ của nàng với công chúa Nguyệt Ương cũng không tính là thân thiết, chỉ là đi cho có lễ vậy thôi.
Lúc này tướng phủ nhận được hai tấm thiệp mời, một tấm thiệp là gửi cho nàng, còn một tấm thiệp là gửi cho Tam tỷ tỷ.
Thời An lật tấm thiệp trên tay, nói: “Trên đó không phải viết công chúa có được một gốc san hô đỏ mới cho nên cố ý mời các vị đến ngắm một chút sao.”
Thẩm Thời Mẫn nhỏ giọng lẩm bẩm trong lòng: Có gì hiếm lạ chứ. Gốc cây san hô đỏ trong nhà kho của Tam tỷ tỷ khẳng định còn lớn hơn rất nhiều so với của công chúa.
Nhưng l
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.