Trong tướng phủ đèn đuốc sáng trưng, nhưng ngoài sảnh cũng không có quá nhiều người. Mấy người trẻ tuổi đều bị đuồi về viện tử của mình. Lão tổ tông cũng không đến Vương phủ mừng thọ nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì và cũng đã đi ngủ trước khi bọn họ trở về phủ.

Thẩm Trường Tùng an ủi nói: “Đại ca, tẩu tẩu. Nếu Ninh Khang Vương đã sai người truyền lời cho đệ, vậy An An nhất định sẽ không có việc gì.”

Thẩm Trường Hà cau mày: “Không phải ta lo lắng cho An An. Ta đang lo lắng cho Vân Khởi. Thằng bé vẫn luôn không hài lòng Ninh Khang Vương, lại vô cùng để ý An An. Nhất định nó sẽ nóng nảy, xúc động hơn so với ngày thường. Ta nên ngăn nó lại mới đúng.”

Tiêu phu nhân cũng cau chặt mày. Hai đứa đều là con của bà. Hiện tại lại không biết hai người đang ở nơi nào, hơn nữa lại không hỏi thăm được bất cứ tin tức nào.

Thẩm Trường Hà vỗ tay bà, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Phu nhân, nàng đi về nghỉ ngơi trước đi.”

Trong lòng ông đã quyết định. Nếu trước khi trời sáng mà Ninh Khang Vương vẫn chưa thả người. Vậy ông sẽ mang theo kim bài tiến cung. Tuy rằng Thẩm gia đứng vững không tới trăm năm nhưng trong tay cũng không thiếu quân át chủ bài.

Tiêu phu nhân lắc đầu, đang muốn nói chuyện, lại thấy gã sai vặt vội vàng chạy từ bên ngoài vào. Nhất thời, tất cả mọi người trong sảnh đều đứng dậy.

Gã sai vặt thở dốc một hơi, vội vàng nói: “Lão gia, Nhị lão gia, đại phu nhân, nô tài đã nhìn thấy xe ngựa phủ Ninh Khang Vương!”

Thẩm Trường Hà nghiêm mặt, nắm chặt phu nhân tay: “Đi thôi!”

Thời An cũng không biết chuyện gì xảy ra sau khi nàng quay trở lại tướng phủ. Sau khi nàng nhìn thấy Tiêu phu nhân thì mặc kệ tất cả lâm vào hôn mê.

Lại sau đó, trở lại viện nhỏ chưa được nửa nén hương thì nàng bắt đầu sốt cao, trằn trọc suốt hai canh giờ, mãi tới khi trời hửng sáng mới bắt đầu hạ sốt.

Yên Thúy không ngủ một đêm. Đầu tiên là nàng ấy lo lắng chờ đợi như lửa đốt nửa đêm đầu. Lúc sau thì sợ hãi canh giữ nửa đêm còn lại. Cuối cùng mới yên tâm, nàng ấy sợ cô nương lại hôn mê, gần như không dám rời đi nửa bước mà canh giữ trước mặt.

Thời An ngủ không yên. Nàng mơ một giấc mơ, mơ thấy mình vẫn còn ở Vân Thủy Giản. Không biết vì sao lại bị người đuổi giết, mũi tên bay đến đầy trời, tránh cũng không thể tránh, mũi tên nhọn xuyên qua trước ngựa nàng, máu bắn ra đỏ rực h�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play