Nơi Mục Trì Thanh ở là thủ đô nước Văn Uyên, cách vị trí hoàng cung không
xa, chủ yếu là tiện giám sát và canh giữ, nhưng mà dựa vào thực lực suy yếu của
nước Thịnh bây giờ, con tin là Mục Trì Thanh này giá trị cũng không lớn cho nên
mới bị ức hiếp thế này.
Đi ra ngoài đương nhiên là không có xe ngựa, toàn dựa vào hai chân, Văn
Uyên cũng không hạn chế hắn tự
do ra ngoài, đại khái là cảm
thấy hắn cũng không chạy được, dù sao sau khi nước Thịnh đem người đến cũng
hoàn toàn không quan tâm.
Mục Trì Thanh chỉ mặc mỗi áo khoác màu xanh đen cũ ở bên ngoài, cả người
xám xịt, so với lái buôn ở hai bên đường phố không khác gì nhau, hoàn toàn chỉ
dựa vào khuôn mặt, đáng tiếc hắn chỉ lo vùi đầu đi bộ, hoàn toàn không ngẩng mặt
lên cho người ta nhìn.
Ban đầu Thời An còn thấy khắp nơi mới lạ, qua một lúc liền ý thức được
không đúng, ở trong lòng hỏi hệ thống: “Có phải những người khác đều không nhìn
thấy tôi hay không?”
Hệ thống: “Nhìn thấy, nhưng mà đối tượng nhiệm vụ của cô chỉ có một, cho
nên những người khác sẽ theo bản năng xem nhẹ cô.”
Có thể bớt việc như thế, khó trách lúc trước ở trong vườn cũng không có hạ
nhân nào cản nàng, nghĩ vậy,
Thời An ngừng lại một lát, bất tri bất giác nói: “Cho nên có phải vai ác
đã nhìn ra từ lần trước hay không?”
Nàng hơi mang hoài nghi nhìn bên cạnh, thân hình vai ác đơn bạc, chóp mũi
đông lạnh thành màu đỏ, cổ tay y phục bởi vì hơi ngắn cho nên lộ ra nửa cánh tay, còn không to bằng cổ tay nàng.
Haizz…
Dù sao bây giờ đối phương cũng cho rằng nàng từ trên trời xuống.
Hai bên đường phố cứ cách
một khoảng lại có thể thấy vài lái buôn, có gian hàng còn đang nóng hôi hổi,
nhìn liền biết là bán thức ăn, đáng tiếc cửa hàng không đổi được bạc.
Lúc đi ngang qua một sạp bán bánh hấp, Mục Tri Thanh ngừng lại, mò ra mấy đồng
tiền, để cho lão bán bánh hấp gói lại hai cái, Thời An còn cho rằng là vai
ác đói, còn vui vẻ suy nghĩ đối
phương có thể cho mình một cái hay không, chỉ thấy vai ác đem gói bánh bọc lại nhét vào trong ngực, một
chút ý định ăn cũng không có.
“…”
Bước chân Mục Trì Thanh không ngừng lại, càng đi càng lệch, quần áo người
ven đường cũng càng trở nên tùy tiện, thỉnh thoảng còn có thể nghe được một hai
câu mắng chửi khó nghe, Thời An tò mò hỏi: “Đang đi đến nơi nào vậy?”
“Từ An Đường.”
***
Thật ra Từ An Đường chính là mấy gian nhà trống trải, miễn cưỡng được coi
như là che mưa chắn gió, để cho lưu dân ăn mày không nhà ở buổi tối sẽ đến,
tránh bị quân lính tuần tra bắt được.
Ban ngày Từ An Đường dường như không có người ở, chỉ có một ông lão không
nhúc nhích được ăn mày giữ lại chỗ này, kéo dài hơi tàn chờ chết, góc tường
loang lổ không chịu nổi, dính không biết bao nhiêu dơ bẩn.
Mục Trì Thanh không đi vào, vòng qua cửa trước, đứng ở phía sau tường đất cạnh
bếp một chút thì có một ăn mày giật mình thò đầu từ bên trong ra, trợn tròn mắt
nhìn xung quanh hai vòng, đảm bảo phía sau không có người, nhanh chóng chạy tới,
nhận lấy bánh hấp nhét vào trong miệng, ăn ngấu nghiến nửa cái, thiếu chút nữa
làm bản thân bị sặc.
Thời An nhìn hắn ta chật vật nuốt nửa cái bánh mới luyến tiếc liếm ngón
tay, đem nửa cái còn lại nhét vào trong quần áo, hướng về phía Mục Trì Thanh gọi
một tiếng tiểu công tử, cười chào một tiếng.
Ở trong lòng Thời An thầm nói với hệ thống: “Không hổ là vai ác tương lai, lúc này mới bao lớn mà đã bắt đầu bồi dưỡng người của mình
rồi, lợi dụng ăn mày thu thập tin tức
cũng là một cách, hơn nữa giá vốn thấp nhất, lại không dễ dàng bị người khác
phát hiện, nếu đi con đường chính đạo, sau này cả đời tuyệt đối là người tài,
lưu danh sử sách.”
Bên cạnh, Mục Trì Thanh không có biểu tình gì nghe, những tin tức này hắn đã
nghe qua vô số lần, mỗi đời đều giống
nhau, hắn căn bản sẽ không lãng phí mấy đồng tiền kia.
Ăn mày cũng không có gì để báo cáo, nhưng vì không phụ lòng hai cái bánh nướng,
hắn ta vắt hết óc đem chuyện
mình biết nói lại một lần, cuối cùng thấy tiểu công tử miễn cưỡng gật đầu một
cái mới thả lỏng, xoay người trở lại Từ An Đường.
Toàn bộ quá trình Mục Trì Thanh đều không lên tiếng, Thời An nhìn khuôn mặt
nhỏ hiện lên vẻ không kiên nhẫn của hắn: “Có phải đói hay không?”
“Không đói bụng.”
Thời An tìm kiếm trong cửa hàng của hệ thống một chút, chỉ có thể đổi được
kẹo. nàng đổi một gói, mở ra bóc một viên kẹp trong đó, thừa dịp Mục Trì Thanh
không chú ý, lại hỏi: “Thật sự không đói bụng sao?”
“Không đói bụng… ưm.”
“Đừng nhổ!” Thời An thấy vai ác há mồm muốn nhổ ra, vội vàng nói: “Là kẹo, rất ngọt.”
Kẹo trong cửa hàng hệ thống
quá lớn, quai hàm Mục Trì Thanh phồng lên, hắn khó khăn chuyển viên kẹo từ bên
này qua bên kia, hương vị chua ngọt tràn ngập khắp khoang miệng.
Hắn chậm rãi chớp mắt mấy cái, dường như có hơi không biết làm sao, hắn
không thích ăn kẹo, chưa bao giờ thích, bất kể là bị người khác ức hiếp hay sau
này là người có địa vị, hắn đều
không bao giờ thứ nào ngọt
như thế này.
Hắn cảm nhận được vị ngọt trong miệng, đáy lòng không hiểu sao đột nhiên
trào ra một cảm giác chua xót không kịp đề phòng, sửng sốt một lúc lâu.
Thời An hỏi hắn: “Ăn ngon không?”
Mục Trì Thanh phồng má, tầm mắt đối phương trực tiếp nhìn thẳng vào mặt
mình hơi nóng lên, hắn chậm rãi nghiêng mặt đi, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Ăn
không ngon.”
Thời An vốn nhìn thấy mặt hắn, sau khi vai ác xoay mặt đi cũng chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn
mặt, lông mi thon dài rũ xuống,
cũng không biết bên kia mặt đất có đồ gì hấp dẫn hắn.
Thời An nhịn không được muốn cười hắn, nhưng lại sợ thiếu niên mười mấy tuổi
da mặt mỏng, chẳng may thẹn quá hóa giận thì không phải nàng còn mất nhiều hơn được sao, nàng không thể làm gì khác hơn là len lén thở dài trong
lòng, kiềm chế cẩn thận tâm tư rục rịch.
Viên kẹo to kia mượt mà đổi qua đổi lại trong miệng Mục Trì Thanh mấy lần,
cuối cùng cũng không bị nhổ ra, Mục Trì Thanh khó khăn ăn kẹo, cảm giác cả người
đều tràn đầy hương vị chua ngọt, nhất thời ngay cả bước chân cũng đi chậm lại.
Trong nháy mắt Mục Trì Thanh ăn kẹo xong, bả vai cũng thả lỏng xuống, giống như ăn kẹo là một chuyện hao phí sức lực, hắn liếc
nhìn người bên cạnh, Thời An mang nụ cười trên mặt đang tò mò đánh giá xung
quanh, viên kẹo kia dường như
đối với nàng không đáng nhắc tới, chẳng qua chỉ là tiện tay cho đi.
Mục Trì Thanh bất giác mím môi lại, hắn duỗi tay sờ trước ngực, cách quần
áo là có thể sờ được một khối ngọc bội, là sinh nhật năm trước đối phương cầm về
cho hắn.
Ở phía tây Từ An Đường tốt xấu lẫn lộn, làm mua bán gì cũng có.
Thời An đi theo sau Mục Trì Thanh ngó đông ngó tây bảy tám vòng, đi tới một
cửa tiệm nhỏ tầm thường, ở khi vào còn sửng sốt một chút, vai ác đang yên đang lành đến cửa hàng làm gì.
Nàng còn chưa bắt đầu đoán, chỉ thấy vai ác móc sợi dây nhỏ từ trong cổ áo
ra, nhất thời liền sinh ra dự cảm xấu, động tác tiếp theo của Mục Trì Thanh đã
hóa giải tất cả, cầm ngọc bội đặt lên quầy hàng.
Thời An vội vàng ngăn lại, nhíu mày nói: “Ngươi lấy ngọc bội ra làm gì?”
Nàng biết trong tay Mục Trì Thanh vẫn còn một chút tiền, mặc dù không nhiều
nhưng mà đủ để ăn uống thường ngày, dù sao hoàng thượng nước Văn Uyên cũng không đến nỗi làm một người
chết đói, người làm trong viện mặc dù tham lam nhưng cũng không dám thật sự
chèn ép người hoàn toàn.
Mục Trì Thanh không lên tiếng, trực tiếp vòng qua tay nàng đi đến quầy.
Thời An nhíu mày không chịu nhường đường, hỏi: “Ngươi thiếu tiền à?”
Lúc này Mục Trì Thanh mới nghiêng đầu, con ngươi đen nhánh có chút không
kiên nhẫn, biểu tình trên mặt trước sau như một, giọng nói lạnh lùng nói: “Trước
đã nói rồi, chuyện của ta không cho phép ngươi nhúng tay vào.”
Thời An lập tức muốn phản bác nhưng mở miệng lại không thể nào nói được, dù sao
nàng thật sự đã đồng ý với vai ác rằng không nhúng tay vào, không thể làm gì khác hơn là tránh ra, nhìn đối
phương đặt ngọc bội xuống, ấm ức nói: “Đây là ta cầm về đó.”
Mục Trì Thanh dừng động tác lại, ngay sau đó không thèm để ý nói: “Tặng cho
ta thì chính là của ra, tùy ý
ta sử dụng.” Dù sao chờ sau khi hắn diệt nước Văn Uyên, tự nhiên sẽ có người vì
hắn mà tìm dâng lên.
Thời An vô cùng đau lòng, nhìn chằm chằm bóng người vai ác, thầm nghĩ, ngọc
bội này không phải rất quan trọng đối với ngươi hay sao, làm sao lại dễ dàng lấy
ra như vậy, vậy lần trước nàng mất công lấy về để làm cái gì?
Nàng càng nghĩ càng ấm ức, mím môi, tạm thời không muốn để ý đến hắn.
Chưởng quỹ cửa hàng có lẽ là nghe thấy động tĩnh, lúc này mới ngáp chậm rì
rì đi ra từ trong tiệm, thấy khách tới cửa hàng cũng không phấn chấn tinh thần,
ở gần đây đều không được tốt, đến đổi đơn giản chỉ là nồi chén, một bộ quần áo mùa hè, còn quấy rầy giấc ngủ của
gã.
Đang muốn đuổi người ra ngoài, hắn liếc mắt nhìn một cái, nhìn thấy khối ngọc đặt trên bàn, trong mắt nhất thời
sáng lên, đây chính là một khối ngọc tốt, sớm nói ngõ hẹp có kỳ nhân, vậy
mà lại để hắn bắt được.
Trong nháy mắt cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, gã liếc mắt nhìn Mục Trì
Thanh vài cái, thấy đối phương toàn thân nghèo kiết, trong lòng tính toán trước, sợ là cuộc sống
bình thường không được tốt nên mới đến, hơn nữa còn không biết nhìn hàng, gã
làm giảm chất lượng đi, lại ép giá một chút, có thể kiếm được không ít.
Nghĩ như vậy, trên mặt hung dữ kèm theo run rẩy, nhặt ngọc bội lên nhìn hai
cái, mắt cũng không nâng lên nói: “Khối ngọc trắng này là bán luôn hay cầm
cố tạm thời?”
Mục Trì Thanh liếc mắt một
cái liền biết đối phương đang tính toán cái gì, lười lôi kéo, mở miệng báo giá:
“Bán luôn, ta muốn ngân phiếu.”
Ông chủ hoảng hốt, lần đầu ra giá đã chính xác như vậy, không nhịn được ngẩng
đầu lên nhìn hắn mấy lần, lúc này mới phát hiện tướng mạo người này vô cùng tuấn
tú, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là công tử của nhà nào sa sút trong thành,
khó trách được lại hiểu nhiều như vậy, nhưng mà gã mở cửa hàng làm buôn bán,
làm gì có đạo lý để người khác chiếm lợi, vừa nói đã chèn ép xuống một nửa.
Mục Trì Thanh cầm lấy đồ đi, hiệu cầm đồ trong thành cũng không phải chỉ có một nhà, chỉ là nhà này là gần nhất thôi.