Độc Đạo Gian Hành - Nam Đô Phệ Thiên

Chương 9 Diễn võ trường 1


1 năm

trướctiếp

Ngạo Bất Phàm cùng Chu Hành Thái rời đi, chỉ để Tuệ Ngọc ở lại, cùng chơi với Ngạo Hoa Đô, có Tuệ Ngọc ở bên, bọn họ cũng an tâm.

Còn Ngạo Bất Phàm thì, dẫn theo Chu Hành Thái đi tới một hoa viên, cùng hắn uống trà nói chuyện.

Chu Hành Thái uống trà xong, thì nói " Ngạo huynh đã điều tra được là ai ra tay hay chưa ".

Ngạo Bất Phàm lắc đầu nói " Vẫn chưa, người ra tay quá thần bí, ngay cả một dấu vết cũng không có, ta cũng không biết, bắt đầu từ đâu điều tra ".

Chu Hành Thái ngẫm nghĩ rồi nói " Người ra tay, chắc hẳn là người mà Ngạo huynh biết, cho nên mới nắm được hành tung, mà ra tay với Nhược Lan tỷ cùng với Hoa Đô ".

Ngạo Bất Phàm hơi gật đầu nói " Điều này ta cũng nghĩ tới, chỉ là không phát hiện ra ai khả nghi cả ".

Chu Hành Thái nói tiếp " Hẳn là người này bày mưu tính kế đã lâu, nhất thời khó mà điều tra ra được ".

Người mà dám ra tay với Ngạo Hoa Đô, chắc chắn không sợ Ngạo Tiên Điện trả thù, mà sợ là người kia có ý muốn cướp mệnh thể của Ngạo Hoa Đô.

Cứu Cực Chi Kiếp Thể, mệnh thể như thế, cả Vạn Thiên Thế Giới, ai mà không đỏ mắt mong cầu chứ, có được này thì tương lai, là đại chúa tể của cả Vạn Thiên Thế Giới, như vậy làm sao không làm cho bao nhiêu người động tâm.

Mà giờ mệnh thể của Ngạo Hoa Đô đã mất, tương lai cũng không thành đại chúa tể, điều nay gây ra tiếc nuối, mất mát quá lớn với Ngạo Tiên Điện. 

Hiện tại, chuyện của Ngạo Hoa Đô, khắp cả Thiên Thanh đại thiên thế giới điều biết, ai náy cũng trầm trồ than tiếc, nhiều người đập bàn tức giận.

Cứu Cực Chi Kiếp Thể không phải là bọn họ, nhưng bọn trông mong, một ngày nhìn thấy, người sở hữu mệnh thể này, độc bá toàn bộ thế giới.

Giờ đây tin tức này, làm bọn họ chấn động, tiếc nuối hùi hụi. 

Chu Hành Thái ngồi chơi không lâu, thì cũng rời đi, chỉ để Tuệ Ngọc ở lại, chơi cùng Ngạo Hoa Đô vài ngày.

Ngạo Bất Phàm không phân tâm, tiếp tục tìm kiếm manh mối, mong sớm một ngày, tìm tới hung thủ đã ra tay, hắn muốn báo thù cho vợ của mình.

Còn Ngạo Hoa Đô thấy phiền, cô nàng này ham chơi, lôi kéo hắn đi khắp nơi, nhưng vì không thể từ chối, nên hắn phải chiều theo nàng.

Diễn võ trường, nơi luyện tập võ của đệ tử Ngạo Tiên Điện, bên phải để một tấm bảng to, cường giả bảng, hàng ngày đều diễn ra võ chiến, các đệ tử thi đấu với nhau, ai thắng sẽ được thăng cấp trên cường giản bảng.

Trên bảng có một trăm hạng, đều là thiên tài mạnh mẽ của Ngạo Tiên Điện, nổ lực bồi dưỡng dạy dỗ ra.

Ngạo Hoa Đô cùng Tuệ Ngọc đi tới, nhiều đệ tử trông thấy, chỉ gật đầu chào hỏi mà thôi, cũng không quá kính trọng, nhiều người xem như không thấy, lướt qua hắn mà đi.

Ở thế giới mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn, mà bây giờ Ngạo Hoa Đô là phế nhân, cho nên bọn họ không còn cung kính với hắn.

Nhiều người chào hỏi, cũng là vì thân phận thiếu chủ của hắn, chứ không thì hắn chẳng khác gì một con sâu cái kiến, trong mắt bọn họ mà thôi.

Lúc trước, Ngạo Hoa Đô chưa gặp nạn, Cứu Cực Chi Kiếp Thể vừa ra, bọn họ liền sợ hãi, nôn nớp nghe theo, cung kính vô cùng, giờ thì thay đổi thật nhanh chóng.

Ngạo Hoa Đô đều thấy hết, cũng biết được suy nghĩ của bọn họ, nhưng hắn không thèm để ý, một lũ sua nịnh, không đáng hắn bận tâm.

Dẫn Tuệ Ngọc đi tiếp, vào giữa sân diễn võ trường, nơi này rất lớn, có tổng cộng bốn đài chiến, bên trên hiện đang có người chiến đấu.

Mỗi trận chiến đều hết sức gay cấn, chỉ là huynh đệ đồng môn, nên sẽ không phải tranh sinh tử, mặc dù vậy trận đấu hết sức kịch liệt, chiêu thứ biến ảo, binh khí va chạm, khí lãng tản mạn xung quanh, trong hư không truyền ra từng đợt gợn sống lăn tăn.

Tuệ Ngọc nhìn thấy chiến đấu, hai mắt sáng rực, phấn khích không thôi, vừa xem chiến vừa vung tay múa chân.

Ngạo Hoa Đô bình tĩnh theo dõi từng trận chiến, những người đang chiến trên đài kia, đều vô cùng mạnh mẽ, kinh nghiệm chiến đấu dồi dào, từng chiêu thức đánh ra, vô cùng thành thạo.

Hắn nhìn kỹ từng chút một, đây cũng là có ích với hắn, dựa vào từng trận đánh, họa hỏi lấy từng kinh nghiệm, sau này sẽ có lợi trong chiến đấu.

Rất nhanh, liền có người đã thua trận, người kia bị đánh văng ra khỏi đài chiến, ngã xuống mặt đất, thân mình nhuộm đỏ máu tươi, bị thương cũng khá nặng.

Hắn được vài người khác đỡ lên, đưa đi chữa thương, mặc dù không phân sinh tử, nhưng đánh nhau trọng thương, cũng là điều bình thường, cũng chẳng có chuyện gì to tát.

Người thắng thì được thăng hạng, người thua thì hạng số sẽ hạ xuống, mà người thắng thì khiêu chiến người cao hơn mình, nếu như đánh thắng, thì sẽ có trọng thưởng, đây là khích lệ các đệ tử, có thêm động lực để tu luyện.

Mà người chiến thắng trận vừa rồi, tên là Đinh Sang, thực lực Khai Mệnh cảnh, tuổi tác đã gần ba mươi, nhưng mà quá mạnh mẽ trong các đệ tử trẻ tuổi.

Một vị đệ tử nhỏ tuổi, hai mắt sáng rực nhìn theo Đinh Sang nói :

- Đinh sư huynh, quả nhiên phi phàm, chỉ hơn năm ngày, đã tiến vào hạng tám mươi lăm, đúng thật là ghê gớm, quá mạnh mẽ đi.

Một vị đệ tử khác gật đầu tấm tắc nói :

- Đúng vậy a, nghe đâu Đinh sư huynh được kì ngộ, thực lực tiến nhanh, càng ngày càng trở nên mạng mẽ.

- Các ngươi có điều không biết, Đinh sư huynh đúng là được kì ngộ, nhưng mà thực lực tiến nhanh, cũng là do huynh ấy khắc khổ tu luyện, nếu không làm mà mạnh được.

Những đệ tử xung quanh, đều thay nhau bàn tán, nhiều nữ đệ tử cũng si mê hắn, dáng vẽ anh tuấn tiêu soái, phong phạm hơn người, dễ dàng chiếm trọn trái tim thiếu nữ.

Đinh Sang đi xuống đài chiến, nhưng vừa đi vài bước, thì nhìn qua một hướng, rồi hắn đi về phía đó.

Mọi người nhìn theo thì biết, Đinh Sang đi về phía thiếu chủ, bọn họ cũng không biết, Đinh Sang muốn làm gì đây, chỉ sợ là hắn vừa đánh thắng một trận chiến, nên tâm tình không kiềm chế, lại đi kiếm chuyện với thiếu thì không hay.

Nhưng mà bọn họ nghĩ nhiều rồi, Đinh Sang cũng không phải kiếm chuyện với Ngạo Hoa Đô, hắn vừa đi tới chấp tay hành lễ nói " Thiếu chủ, thương thế của người, đã khỏi rồi sao, lại có tâm tư đi tới diễn võ trường xem chiến ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp