Độc Đạo Gian Hành - Nam Đô Phệ Thiên

Chương 10 Diễn võ trường 2


1 năm

trướctiếp

Ngạo Hoa Đô gật đầu, tỏa ý nói " Cảm ơn ngươi đã quan tâm, thương thế đã khỏi, không còn đáng ngại ".

Đinh Sang mĩm cười nói " Thiếu chủ không sao, đã là tốt rồi, ngày sau nếu thiếu chủ có việc gì nhờ, cứ nói một tiếng Đinh Sang sẽ hết sức giúp đỡ ".

Ngạo Hoa Đô nói " Ta nhớ câu này của ngươi ".

Đinh Sang nói tiếp " Năm xưa nhờ có thiếu chủ giúp đỡ, nên ta mới có thể vào Ngạo Tiên Điện để tu luyện, mới có thực lực như ngày hôm nay, ân tình này Đinh Sang nhớ kỹ, thiếu chủ có việc cần nhờ, ta nhất định sẽ không từ chối ".

Ngạo Hoa Đô gật đầu nói " Phần chân tình ta nhớ, có việc nhất định sẽ nhờ ngươi ".

Đinh Sang nói " Thiếu chủ dạo chơi, ta trở về tiếp tục tu luyện ".

-" Đi đi ".

Đinh Sang rời đi, nhưng trong mắt những người xung quanh, Đinh Sang nhân phẩm rất tốt, quang minh chính trực, cảm tình của bọn họ, đối với hắn càng tăng lên.

Một vị trưởng lão từ xa nhìn thấy, âm thầm gật đầu hài lòng, biểu hiện của Đinh Sang, làm vị trưởng lão rất vừa ý, Ngạo Tiên Điện rất cần những người như vậy.

Đinh Sang tính cách trầm ổn, luôn cẩn thận mọi thứ, trọng tình trọng nghĩa, rất đáng để bồi dưỡng. 

Vị trưởng lão này cũng theo dõi Ngạo Hoa Đô, không phải vì chuyện gì, mà là sợ hắn gặp chuyện không hay, hắn đứng gần bên, cũng có thể ra tay giải quyết .

Ngạo Hoa Đô bây giờ không có tu vi, chỉ là một người phàm, mà bên trong Ngạo Tiên Điện, ai cũng là tu sĩ, nhất là diễn võ trường, sơ sẩy một chút cũng sẽ gây nguy hiểm cho hắn.

Tuệ Ngọc nhìn qua Ngạo Hoa Đô nói " Chúng ta qua bên kia đi, hình như là xảy chuyện gì, rất đông vui nha ".

Ngạo Hoa Đô gật đầu, nắm tay dẫn Tuệ Ngọc đi qua, phía trước không xa, tụ tập rất đông người, tiếng nói xì xào bàn tán sôi nổi.

Chen qua chui vào, hai người bọn họ cũng đi vào bên trong, vừa vào thì thấy, một thanh niên đang bị hai người khác đè ra đánh, thê thảm vô cùng, mà mọi người xung quanh, không ai can ngăn.

Ngạo Hoa Đô thấy chướng mắt, quát lên " Hai người các ngươi, dừng tay cho ta ".

Bị tiếng quát của Ngạo Hoa Đô, làm mọi người xung quanh giật mình, nhìn qua thì biết, thì ra là thiếu chủ của bọn họ.

Hai người kia dừng tay, ngước mặt lên nhìn, thấy Ngạo Hoa Đô, thì bọn họ cười to lên, trêu chọc nói " Là thiếu chủ a, người quát lên một cái, làm ta giật mình, sợ hãi đó ".

-" Hahaha, ta cũng rất giật mình ".

Ngạo Hoa Đô sắc mặt âm trầm, hai tên này đang trêu đùa hắn, xem ra vị trí thiếu chủ, không còn bao nhiêu oai phong rồi.

Ngạo Hoa Đô âm lảnh nói " Thả hắn ra ".

Một tên đứng dậy, hắn tên là Phạm Đông, gia gia hắn chính là tam trưởng lão, nên hắn vô cùng kiêu ngạo, ngông cuồng ra mặt.

Hắn nhếch mép cười nói " Tại sao phải thả hắn chứ, hắn trộm đan dược của ta, cho nên ta mới đánh hắn, có gì không đúng sao ".

Thanh niên bị đánh kia, phẫn uất gào lên " Ta không có ".

Vừa nói xong hắn liền bị tên còn lại đánh, tên này cũng là cháu trai của tứ trưởng lão, hắn tên là Từ Trân Huy.

Vừa đánh thanh niên kia, hắn vừa nói " Lại còn nói không có, ngươi trộm đi hai bình đan dược, giờ lại không dám nhận sao ".

Thanh niên kia tên là Hàn Khanh, một đệ tử vừa nhập môn không lâu, hắn nhìn Ngạo Hoa Đô nói " Thiếu chủ, xin người giúp ta, ta không có trộm đan dược ".

Ngạo Hoa Đô tức giận nói " Mau thả hắn ra ".

Phạm Đông lắc đầu nói " Thiếu chử, ngươi không thể như thế, đã ăn trộm đan dược, thì phải bị đánh, sao nói thả thì thả được ".

Tuệ Ngọc cũng rất tức giận, đi tới hùng hổ nói " Ngươi là cái thá gì, dám cãi lời Hoa Đô ca ca chứ".

Phạm Đông nhìn xuống, hắc mặt cười to nói " Đâu ra đứa nhóc không hiểu chuyện, tránh sang một bên đi, ca không chấp nhất ngươi ".

Ngạo Hoa Đô âm trầm nói " Nàng là tiểu công chúa của Quãng Nhạc Thiên Cung ".

- " Cái gì, tiểu công chúa ".

Phạm Đông cùng những người xung quanh, giật mình kinh hãi, cô nàng nhỏ nhắn này, lại là tiểu công chúa Quãng Nhạc Thiên Cung, lai lịch lớn đến như thế.

Phạm Đông kinh sợ, vừa rồi hắn còn hung hăng với nàng, giờ biết được thân phận, có chút ấp úng mất tự nhiên, cũng may hắn không nói cái gì quá đáng, nếu không hắn xong rồi.

Hắn nhìn Tuệ Ngọc cười cười nói " Hóa ra là tiểu công chúa, ta không biết đã đắc tội rồi ".

Tuệ Ngọc hắc cầm, khó chịu nói " Ngươi tránh, đừng làm bộ mặt như thế, Hoa Đô ca đã nói, mau thả hắn ra, ngươi còn không nghe sao ".

Phạm Đông ngập ngừng nói " Hắn trộm đan dược, phải xử lý nghiêm minh, không thể thả được ".

Ngạo Hoa Đô nhìn hắn nói " Có phải ngươi xem thường ta, cho nên lời ta nói, ngươi thích làm trái không nghe theo ".

Phạm Đông lắc đầu, một bộ vô tội nói " Kìa thiếu chủ, ngươi không nên nói như thế, ta không hề nghĩ như vậy, thiếu chủ ngươi đừng đổ oan cho ta".

Ngạo Hoa Đô hừ hừ nói " Vậy thì thả hắn ".

Phạm Đông lại lắc đầu, nói " Thế thì không được, ta không thể thả hắn ".

Ngạo Hoa Đô đi tới trước mặt Phạm Đông, chỉ là hắn thấp hơn một cái đầu, ngước mặt nhìn Phạm Đông nói " Tuy ta mất đi mệnh thể, không thể tu luyện, nhưng ta nói cho ngươi nghe, cha ta vẫn là Điện chủ, còn ta vẫn là thiếu chủ, ngươi chẳng là cái thá gì trong mắt ta, đừng lên mặt ngông cuồng, ta nói lại một lần nữa, thả hắn ".

Phạm Đông đỏ mặt tức giận, thần sắc âm trầm nhìn Ngạo Hoa Đô, giờ này hắn không diễn trò nữa, mà nói thẳng ra " Dù vậy, thì ghế thiếu chủ này, ngươi ngồi cũng không lâu đâu ".

Ngạo Hoa Đô nở nụ cười, nói " Ngươi không cần quan tâm, ta có ngồi bao lâu nữa, thì ta không biết, nhưng ta biết bây giờ ta vẫn là thiếu chủ, ngươi muốn chống lại ta sao ".

Phạm Đông nghiến răng, gân xanh nổi lên, nơi này là Ngạo Tiên Điện, chứ nếu là ở nơi khác, hắn thật muốn giết chết Ngạo Hoa Đô này.

Hít sâu một hơi, hắn nhìn qua Từ Trân Huy nói " Thả hắn đi, lời thiếu chủ nói, đúng là không thể cãi".

Hàn Khanh được thả ra, chật vật đi tới sau lưng Ngạo Hoa Đô, bộ dạng thê thảm vô cùng, cả người bầm dập, cả người thương tích, mặt mủi sưng vù lên.

Hắn hành lễ với Ngạo Hoa Đô nói " Cảm ơn thiếu chủ cứu mạng ".

Ngạo Hoa Đô gật đầu nhìn hắn nói " Ngươi không cần lo, ngày sau ngươi đi theo ta là được ".

Hàn Khanh vui mừng quỳ xuống, nói " Được thiếu chủ trọng dụng, là phúc phận của Hàn Khanh này".

Phạm Đông hừng hực tức giận bỏ đi, hôm nay hắn bị Ngạo Hoa Đô làm mất mặt, trong lòng khó chịu tức tối, vừa đi vừa nói " Phế nhân mà còn lên mặt, ngươi chờ đó cho ta. Ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt ".





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp