Độc Đạo Gian Hành - Nam Đô Phệ Thiên

Chương 8 Ở rễ


1 năm

trướctiếp

Chu Hành Thái rất băn khoăn, Tuệ Ngọc còn nhỏ tuổi, chưa hiểu gì về hôn ước này, chỉ là hắn sợ, tiểu nửu tử này lớn lên, sinh lòng ghét bỏ, người làm phụ thân như hắn, cũng thật khó xử.

Nhưng mà nhìn Tuệ Ngọc hồn nhiên, hắn cũng không nói gì về chuyện của Ngạo Hoa Đô, cứ nói là Ngạo Hoa Đô bị thương mà thôi.

Thu xếp xong xui, hắn dẫn theo Tuệ Ngọc, cùng với ba vị trưởng lão, đi tới khóa vực trận, dựa vào trận vực, xuyên qua giới vực, để đi tới Thiên Vực khác.

Trận đài sáng lên, ánh sáng phóng tận trời cao, chỉ một lúc sau, ánh sáng tắt đi, mấy người Chu Hành Thái đã biến mất, bọn họ đã rời đi Quãng Nhạc Thiên Vực. 

Trên đạo đài trận vực, ở giữa trung tâm Ngạo Tiên Điện, ánh sáng phóng lên, mấy người Chu Hành Thái hiện ra, bọn họ đã đi tới Ngạo Tiên Điện. 

Chu Hành Thái dẫn theo Tuệ Ngọc, bước ra khỏi trận vực, vừa đi ra vài bước, từ phía xa bay tới vài người, chính là Ngạo Bất Phàm và trưởng lão Ngạo Tiên Điện. 

Bọn họ phát hiện trận vực dị động, liền lập tức bay tới kiểm tra, khi tới thì thấy, Chu Hành Thái đang mĩm cười nhìn họ, Ngạo Bất Phàm chấp tay nói " Chu huynh đã tới rồi, mời tới chánh điện, cùng nhau nói chuyện ".

Chu Hành Thái đáp lễ, nói " Ngạo huynh thứ lỗi, là ta đường đột tới, mà không báo trước ".

Ngạo Bất Phàm phất tay nói " Giữa huynh đệ chúng ta, không cần khách sáo như thế, đi chúng ta đi tới chánh điện ".

-" Đi ".

Mấy người Chu Hành Thái đi theo Ngạo Bất Phàm, đi tới chánh điện rộng lớn, bên trong điện ngồi lấy rất nhiều trưởng lão, Chu Hành Thái đi tới chiếc đầu ngồi xuống, ba vị trưởng lão kia thì đứng sau lưng hắn.

Ngạo Bất Phàm thở ra một hơi, nhìn Chu Hành Thái nói " Ta biết, lần này Chu tới là vì chuyện gì".

Chu Hành Thái cười khổ, nói " Ngạo huynh cũng biết tính của ta, chuyện hôn ước giữa hai đứa nhỏ, sẽ không thay đổi, Quãng Nhạc Thiên Cung ta cũng không hủy hôn sự này, nhưng mà có một điều kiện, đó là Hoa Đô phải ở rễ ".

-" Cái gì ".

Ngạo Bất Phàm chưa phản ứng gì, nhưng mà các vị trưởng lão khác, đều đứng bật dậy, bọn họ đều tỏ thái độ không vui, đầy khó chịu.

Nhưng không kịp nói gì, Ngạo Bất Phàm phất tay, bảo bọn họ ngồi xuống, hắn gật đầu nói " Chu huynh nói vậy, quả thật làm ta rất bất ngờ, nhưng mà điều kiện này, ta đồng ý ".

-" Không được Điện chủ, thiếu chủ chúng ta làm sao đi ở rễ được, mong Điện chủ nghĩ lại ".

-" Đúng đó Điện chủ ".

Mấy vị trưởng lão phản ứng gay gắt, đường đường là thiếu chủ Ngạo Tiên Điện, lại phải đi ở rễ, điều này làm sao chấp nhận được. 

Ngạo Bất Phàm lắc đầu, nói tiếp " Con ta tình trạng, mà bên Chu huynh không hủy hôn ước, đã là niệm tình rồi, chỉ là ở rễ mà thôi, mong là Chu huynh và mọi người đối tốt với Đô nhi ".

Chu Hành Thái gật đầu, nghiêm túc nói " Điều này Ngạo huynh yên tâm, ta xem Hoa Đô như con mình, tất nhiên cũng sẽ bảo vệ hắn thật tốt ".

Nói rồi hắn nhìn quanh một vòng, rồi hỏi " Hoa Đô đâu, sao không thấy hắn ".

Ngạo Bất Phàm thở dài buồn bã nói " Đô nhi nghe tin mẫu thân hắn mất, đã nhốt mình trong phòng, đã hơn mười ngày chưa ra ra khỏi phòng ".

Chu Hành Thái nghe vậy, thì cũng lắc đầu nói " Ngạo huynh bớt bi thương, ta mang Tuệ Ngọc tới thăm Hoa Đô một lát vậy ".

Ngạo Bất Phàm gật đầu, hắn dẫn Chu Hành Thái và Tuệ Ngọc rời đi, tới hòn đảo của Ngạo Hoa Đô, đi tới trước cửa phòng của hắn, Ngạo Bất Phàm quay sang hỏi một vị đệ tử canh gác, nói " Thiếu chủ vẫn chưa ra sao ".

Tên đệ tử kia vội đáp " Vâng chưa ạ ".

Cửa phòng đóng kín, nếu không phải cảm nhận được hơi thở của hắn, Ngạo Bất Phàm sợ hắn tự tử rồi.

Hết cách, hắn đanh lớn tiến gọi Ngạo Hoa Đô, " Đô nhi, con không sao chứ, phụ thân tới thăm con đây ".

Ngạo Hoa Đô ngồi bên trong phòng giật mình, hắn mãi mê tu luyện, nên không để ý tới thứ khác, thời gian trôi qua đã nhiều ngày, hắn cũng chẳng biết.

Bây giờ nghe phụ thân lớn tiếng gọi, hắn giật mình từ trong tu luyện, hắn đứng dậy sửa sang lại quần áo, hắn mở cửa đi ra .

Vừa đi ra thi ngạc nhiên, có nhiều người đứng trước cửa phòng hắn, nhìn qua một lượt, hắn điều nhận ra, chấp tay hành lễ nói " Phụ thân, Chu bá, các vị trưởng lão ".

Ngạo Bất Phàm thở ra một hơi, trong lòng nhẹ nhõm, thấy Ngạo Hoa Đô lành lặn đi ra, hắn thật yên tâm.

Ngạo Hoa Đô đã đạt tới bát tinh Hồn Thần cảnh, nhưng vì có lực lượng Luân Hồi, che giấu linh hồn hắn, cho nên là Ngạo Bất Phàm không nhận ra, Ngạo Hoa Đô có thể tu luyện lại.

Cái này không phải nói, Ngạo Bất Phàm thực lực yếu, mà là lực lượng Luân Hồi quá mức cường đại, xuất hiện vào đầu thiên địa diễn sinh, đây là chung cực lực lượng tối cường, không phải là ai cũng cỏ thể nhận biết.

Chu Hành Thái đi tới, vỗ vai nhỏ của hắn, rồi nói " Tiểu Hoa Đô, ngươi phải mạnh mẽ vượt qua, ngươi cần phải kiên cường, ngày sau mới giúp mẫu thân ngươi báo thù được ".

Ngạo Hoa Đô gật đầu, tỏa ý nói " Cảm ơn Chu bá động viên, Hoa Đô nhớ kỹ ".

Tuệ Ngọc từ sau chạy lên, nắm lấy tay Ngạo Hoa Đô nói " Hoa Đô ca ca, huynh bị thương sao, bị thương ở chỗ nào, có đau lắm hay không ".

Ngạo Hoa Đô vuốt vuốt đầu Tuệ Ngọc cười nói " Ta đã khỏi rồi, không còn cảm thấy đau nửa, Tuệ Ngọc không cần lo lắng ".

Tuệ Ngọc nắm chặt tay nhỏ lại, một bộ hùng hổ hung hăng nói " Ngày sau ai dám đánh ca ca, ta nhất định đem tên đó, bẻ gãy hết hàm răng, đem hắn đánh thành đầu heo ".

Ngạo Hoa Đô cười to nói " Vậy thì ta trong chờ Tuệ Ngọc lớn lên, và bảo vệ ta đó ".

Tuệ Ngọc gật đầu, nghiêm nghị nói " Muội đã tròn sáu tuổi, sấp chuẩn bị tu luyện rồi, đợi muội chính thức tu luyện, thì nhất định bảo vệ ca ca thật tốt".

Thấy bộ dạng trượng nghĩa của nàng, mọi người xung quanh không nhịn được cười to, quên đi không khí đau buồn khi nảy.

Chu Hành Thái gật đầu hài lòng, thấy Tuệ Ngọc quan tâm Ngạo Hoa Đô như vậy, hắn cũng an tâm hơn rất nhiều, hắn mong là sau này nàng lớn lên, cũng sẽ không thay đổi, vẫn cứ như vậy.

Ngạo Bất Phàm nhìn con trai mình, ngày sau hắn phải đi ở rễ, cho dù như thế nào, thì trên cương vị một người cha, hắn thật không nỡ, nhưng mà cũng hết cách rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp